[Dịch]Quan Môn

Chương 556 : Lại không thể đoàn tụ.

Ngày đăng: 05:33 16/09/19

- Việc này thì không cần lo lắng, người có thể hỏi ngược lại cháu còn chưa sinh ra đâu ah. Diệp Khai cười đáp. Mặc dù chỉ là một câu nói đùa, nhưng Diệp Khai không hề nói sai, bởi vì căn cứ Hoa Đông Thần Vận được sự chỉ đạo của hắn đã khai triển phương diện nghiên cứu nguồn năng lượng mới, mặc dù cũng bỏ nhiều công sức trong việc sử dụng nguồn năng lượng truyền thống như than đá, dầu mỏ, khí thiên nhiên, cố gắng tìm cách lợi dụng tỉ lệ sử dụng nguồn năng lượng truyền thống càng thêm tốt nhất. Chính sách đối đãi nguồn năng lượng cơ bản là khai ở cũ lẫn mới, hai bút cùng vẽ, như vậy mới có thể giải quyết được vấn đề ở hạn độ lớn nhất. Vấn đề này tương đối dễ dàng giải quyết, bởi vì chẳng những đề cao tỉ lệ lợi dụng nguồn năng lượng, đối với tất cả các ngành sản xuất nguồn năng lượng mà nói cũng là chuyện tốt, nhưng phát triển nghiên cứu năng lượng mới thì thật khó nói, bởi vì nó sẽ cải biến sự cân đối của nguồn năng lượng truyền thống, cải biến địa vị ngành sản xuất nguồn năng lượng bên trong kinh tế quốc dân. Chuyện này thật sự rất khó mà nói rõ, cho nên cho dù chỗ tốt của nguồn năng lượng mới thể hiện rành rành ra đó, thế nhưng người nguyện ý ủng hộ vô cùng có hạn, người nắm ý kiến phản đối lại thật nhiều. Khi nói tới đây, Diệp Khai thở dài nói: - Những người đó không phải nhìn không thấy chỗ tốt của nguồn năng lượng mới, cũng không phải không biết sự nguy hiểm khi nguồn năng lượng truyền thống bị khô kiệt, chỉ là vì chút lợi ích nhỏ trước mắt thì đã trăm phương ngàn kế ngăn cản nguồn năng lượng mới phát triển, hơn nữa còn tạo thành tập đoàn lợi ích, không chỉ tầm nhìn hạn hẹp mà còn hại nước hại dân ah! - Lão nhị làm bí thư Ban kỷ luật thanh tra một thời gian, cảnh giới tư tưởng ngày càng thêm thanh cao. Diệp Kiến Hoan nói ra: - Bất quá loại vấn đề này chỉ có những người làm quan như chú nên quan tâm thôi, hiện tại tôi chỉ quan tâm mình đã kiếm được bao nhiêu tiền, còn nữa, phải tính chừng nào con của tôi sẽ sinh ra, những chuyện khác thật sự là không quản được rồi. Bác cả Diệp Tử Kiện nghe xong liền quát lớn một câu: - Chúng ta đang bàn chuyện đứng đắn, con đừng ở chỗ này thêm phiền! - Phải phải…vậy con không ở lại đây thêm phiền nữa rồi…con đi thăm vợ con của con đây. Diệp Kiến Hoan đứng dậy đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói với Diệp Khai: - Nói xong chính sự thì đến gọi tôi một tiếng, ca ca mời chú dùng cơm tẩy trần! Diệp Khai gật nhẹ đầu nhìn Diệp Kiến Hoan đi ra ngoài. - Cái (tiểu thỏ tử, thỏ con) thằng ranh con này, vẫn không một chút tiến bộ! Bác cả Diệp Tử Kiện khẽ nói. - Bác cả cũng nói không đúng đâu. Diệp Khai lập tức biểu lộ vẻ bất mãn: - Nếu đại ca là thằng ranh con vậy thì tụi cháu là cái gì rồi chứ? Diệp Tử Kiện nghe xong lập tức nở nụ cười. Lời này xác thực không thể nói loạn, nếu Diệp Kiến Hoan là tiểu thỏ tử, vậy mấy anh em Diệp Tử Kiện, còn có cả Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử chẳng phải trở thành một ổ con thỏ rồi sao? - Hắc, xem ra lời này xác thực không thể nói loạn, xem như bác nói sai là được rồi. Diệp Tử Kiện cười nói. Diệp lão gia tử nhấp một hớp trà, dùng đầu ngón tay gõ lên tay vịn, trầm ngâm nói: - Nhắc tới gần đây tiểu Hoan biểu hiện cũng không tệ lắm. Con làm cha đấy, trước kia quản nó quá ít, làm vậy là sai lầm, nhưng hiện tại nó đã thành gia lập nghiệp rồi, con của nó cũng đã sắp ra đời, nếu con quản được quá nhiều vậy cũng sai lầm nữa thôi. - Không ngờ từ xưa tới giờ con ở trong phương diện giáo dục con cái vẫn luôn là sai lầm này đi tới sai lầm khác à? Bác cả Diệp Tử Kiện nghe xong không phục hỏi ngược lại. - Con cho rằng thế nào? Diệp lão gia tử trừng mắt lườm hắn nói: - Không phục hay sao? - Con nào dám chứ… Diệp Tử Kiện chứng kiến Diệp lão gia tử trừng mắt, lập tức liền yên lặng xuống. Tuy đã năm mươi ba tuổi, hơn nữa còn là bộ trưởng Bộ tổng tham mưu quyền cao chức trọng, nhưng ở trước mặt Diệp lão gia tử Diệp Tử Kiên không hề có chút tính tình nào, đây không phải nói Diệp Tử Kiện không có năng lực, mấu chốt vấn đề là ở chỗ, năng lực có giỏi bao nhiêu cũng không thể bày ra trước mặt lão tử của chính mình. Cũng như Diệp Khai, vô luận tương lai hắn bước lên cao tới mức độ nào, tương lai ngồi vào vị trí cao ra sao, chỉ cần Diệp Tử Bình muốn quất roi vào mông hắn, đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi. - Biểu hiện của tiểu Hoan gần đây cũng không tệ lắm. Diệp lão gia tử nói ra: - Gần đây Cố gia cũng không làm ra chuyện gì linh tinh, tình huống công ty phát triển không ngừng, không sai! - Cha không biết tên tiểu tử kia thôi. Diệp Tử Kiện ở bên cạnh thầm nói: - Cố gia là vì ngay dưới mí mắt chúng ta nên không dám chơi trò gì bịp bợm, về phần nói tới chuyện của công ty, kỳ thật nội tình đều nhờ tiểu Khai đánh tốt cho nó, nếu còn không làm thành bộ dáng thì thật sự quá vô dụng mất rồi! Về phương diện nghiệp vụ quảng cáo của ngân hàng, là Diệp Khai kéo qua cho Diệp Kiến Hoan, chuyện này Diệp Kiến Hoan từng nói qua với Diệp Tử Kiện cho nên hắn mới biết là chuyện gì xảy ra. Công ty giải trí tuy lợi nhuận không tệ, nhưng so sánh với nghiệp vụ quảng cáo ngày tiến đấu vàng vẫn là sản nghiệp yếu thế, nhưng công ty giải trí cũng có ưu thế riêng của mình, đó chính là lực ảnh hưởng trong xã hội phi thường cường đại, hôm nay danh khí của công ty giải trí Hoan Ngu đã chấn động khắp đại giang nam bắc. Nhất là sau khi Diệp Khai đề nghị Diệp Kiến Hoan tăng thêm việc bồi dưỡng tác giả viết kịch bản, có thể không khách khí nói một câu, cho dù là khi Bộ tuyên truyền làm một ít hoạt động thậm chí còn phải tìm người của Diệp Kiến Hoan xem qua phải chăng tác phẩm đã đạt thành tiêu chuẩn. Gần đây Diệp Tử Kiện vẫn luôn ở trong thủ đô, đối với chuyện này cũng khá hiểu rõ, cho nên khi nhắc tới chuyện này hắn chỉ nhắc Diệp Khai mà không nói Diệp Kiến Hoan bản lãnh thế nào. - Kỳ thật bác cả nói vậy cũng có chút cực đoan rồi. Diệp Khai đương nhiên không thể đem hết toàn bộ công lao kéo lên trên người mình, hắn nói: - Dệt hoa trên gấm dễ dàng, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thật khó khăn. Lúc trước đại ca tự mình đi xuống Giang Nam, mở công ty quảng cáo, làm vậy xác thực là vô cùng khó khăn, còn cháu chỉ chỉ điểm đại ca vài câu, đó là vì cháu dựa vào cơ sở mà anh ấy đã thành lập sẵn nên góp chút lời, cho nên bác cả nói đại ca như vậy thật có chút không công bằng, nghiêm khắc mà nói đại ca làm việc đúng là không sai chút nào! - Bất kể như thế nào, anh em mấy đứa có thể phát triển thuận lợi thì ông đã yên lòng rồi. Diệp lão gia tử gật đầu nói. Diệp Tử Kiện lại nhắc tới chuyện mừng năm mới: - Năm nay nếu như Tử Bình có thể trở về thì trong nhà xem như mới tụ họp đầy đủ… Lão nhị Diệp Tử Sơ tuy trở thành tư lệnh viên đại quân khu, sự vụ bận rộn, nhưng Tết âm lịch về nhà ăn Tết cũng không có vấn đề gì, dù sao quân đội cùng địa phương có khác nhau, bố trí tốt nhiệm vụ là xong, thật có nhiệm vụ gì khẩn cấp muốn tới lui cũng không có vấn đề gì lớn. Chính thức phiền toái là Diệp Tử Bình, hắn chủ chính một phương, lại là thành viên của Cục chính trị trung ương, Tết âm lịch là phải xuống cơ sở mừng Tết cùng quần chúng, liên hoan an ủi hoặc thị sát, những việc này đều cần Diệp Tử Bình phải đích thân đi làm, cho nên hơn phân nửa là không cách nào quay về nhà ăn Tết. Đương nhiên, nếu như Diệp Tử Bình thật sự muốn về nhà cũng có biện pháp, nói chẳng hạn như dùng lý do về thủ đô báo cáo công tác, lấy cớ cũng thật thuận tiện, dù sao có Diệp lão gia tử loại chuyện này không tính là chuyện đại sự gì. - Nói tới việc này cháu cũng muốn nói một chuyện. Diệp Khai ngồi một bên chen lời nói: - Cháu đoán chừng năm nay cha cháu không thể về được rồi. - A, sao lại nói vậy? Bác cả Diệp Tử Kiện nghe vậy liền tò mò hỏi. - Đồng chí Phương Hòa lẽ ra sẽ đi Minh Châu đón Tết âm lịch, cha cháu xem như là địa chủ, nhất định cần ra mặt tiếp đãi, cho nên chuyện này sao, hắc, có chút vừa lúc rồi. Diệp Khai nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy có chút ngại ngùng. Phương lão ưa thích khí trời phía nam, chuyện này thật nhiều người đều biết. Nhất là từ sau khi ông về hưu, mấy năm nay ông luôn ở lại Minh Châu đón Tết, mọi người ai cũng biết rõ về việc đó. Chỉ là tình huống năm nay có chút bất đồng, vốn Phương lão nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người đều suy đoán lo lắng Tết năm nay sẽ không có gì đáng vui mừng, Diệp Khai lại đột nhiên xuất thủ, sửa đổi giằng co phong thủy gì đó trong phòng bệnh của Phương lão một trận, Phương lão lại giống như gặp được kỳ tích lập tức tỉnh lại. Chuyện này thật sự mang tới tinh thần trùng kích cho mọi người thật lớn, thật sự là cảm thấy có chút thật quỷ dị. Mặc dù đại đa số người đều cho rằng đây là chuyện rất tốt, nhưng đồng thời xác thực đã làm rối loạn bố trí của một số phần tử dã tâm, vốn cục diện sóng ngầm bắt đầu khởi động ngay lập tức đã tự giác bình yên trở lại. Theo đạo lý mà nói Phương lão bình phục cũng không nhanh như vậy, ít nhất trên đường đi từ thủ đô tới Minh Châu vẫn có chút làm cho người ta lo lắng, nhất là ông còn muốn đến Minh Châu ăn Tết với dân chúng, cùng vui vẻ trôi qua ngày Tết âm lịch, điều này càng làm người khác thêm lo ngại, lo lắng tình huống thân thể của ông không đủ khả năng. Thế nhưng Phương lão lại giống như gặp được kỳ tích, chẳng những ngồi dậy trên giường bệnh, trạng thái còn tốt phi thường, bởi vậy sau khi bác sĩ khám kỹ một phen, cũng không đưa ra được kết luận gì xác định để có thể ngăn cản ý định của Phương lão đến Minh Châu mừng năm mới. Nhưng bởi vì như vậy chẳng những Diệp Tử Bình không thể về thủ đô, mà ngay cả Diệp Khai cũng cảm thấy ngại ngùng không đi Minh Châu một chuyến. Dù sao lúc còn ở trong phòng bệnh, Phương lão đã thật cao hứng nói với hắn, năm nay ông muốn đến Minh Châu ăn Tết, còn mời Diệp Khai đi cùng với ông. - Lúc trước cháu cũng không nghĩ tới loại tình huống này. Diệp Khai nói chuyện này xong, có chút tiếc nuối tỏ vẻ: - Nếu như biết sớm như vậy không bằng muộn về vài ngày, như vậy Tết âm lịch năm nay cả nhà có thể đoàn tụ rồi. Nếu như Tết âm lịch mà Phương lão vẫn còn lưu lại trong bệnh viện, như vậy Diệp Tử Bình phải về thăm viếng, người nhà cùng nhau đoàn tụ một chút, xem như là chuyện đương nhiên. Diệp lão gia tử nghe được có chút cảm giác dở khóc dở cười nói: - Tiểu tử nói chuyện thật có chút hẹp hòi đó, Phương lão khôi phục là việc lớn, gia đình có thể đoàn tụ cùng qua năm mới hay không chỉ là việc nhỏ mà thôi, năm nay không có cơ hội, về sau luôn có cơ hội đấy. Dừng một chút ông còn nói thêm: - Đến lúc đó khi ông về hưu, cũng có thể giống như Phương lão, đi khắp nơi nhìn xem, ở nơi nào mừng năm mới không phải đều giống nhau hay sao? - Đối với con đường sau này, cháu có tính toán gì không? Diệp lão gia tử đột nhiên hỏi. - Việc này không phải chỉ do một mình cháu định đoạt là được đi? Diệp Khai có chút kỳ quái đáp: - Trong nhà cuối cùng cần cho ý kiến không phải sao? - Trong nhà nhất định là có một ít cân nhắc, nhưng ông càng muốn nghe cháu quy hoạch nhân sinh của mình như thế nào. Diệp lão gia tử tỏ vẻ nói. Diệp Khai gật nhẹ đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, biết rõ Diệp lão gia tử đang nghĩ muốn nghe cách nhìn đại cục của chính mình. Kỳ thật đối với những con cháu thế gia ở trong thủ đô như bọn họ mà nói, chỉ cần không phải điều kiện bản thân quá kém, đều sẽ có ý nghĩ tìm cách kế thừa tài nguyên chính trị của gia tộc, dốc lập đi vào con đường làm quan, tranh thủ đem đại kỳ của gia tộc nâng lên mức độ càng cao hơn. Nhưng khi đã tới cấp độ nhất định, thì lại gặp phải ranh giới nên đi tiếp hay là ở lại rồi. Nếu bản thân mình không có khả năng làm quan, gia tộc sẽ không khả năng lúc nào cũng ủng hộ, bởi vì bản thân người đó tu dưỡng không đủ còn miễn cưỡng nâng đi lên cũng không phải là chuyện tốt. Một khi đi lên tới vị trí đó, đấu tranh chính trị nhất định sẽ biến thành kịch liệt dị thường, chỉ cần chơi có chút sai lầm sẽ bị người kéo xuống, thậm chí liên lụy toàn gia tộc, trở thành cục diện không chết không ngớt. Cho nên các đại gia tộc đều có sự lo nghĩ của mình, khi còn ở cấp phó sảnh lịch lãm rèn luyện, đây là khảo sát mấu chốt nhất đối với con cháu của đại gia tộc, một khi có thể gắng gượng vượt qua, hơn nữa biểu hiện làm người hài lòng, như vậy gia tộc sẽ tận hết sức lực cùng khả năng nâng lên điều kiện cho lợi cho người đó tiến bước. Nói thí dụ như vận dụng đủ loại quan hệ hay lực lượng kinh tế, vì con cháu gia tộc trải một con đường làm quan tương đối bằng phẳng, hỗ trợ chế tạo chiến tích, dọn dẹp chướng ngại, đả kích đối thủ cạnh tranh, những chuyện này đều cần phải làm. Nhưng con đường phát triển của Diệp Khai lại có chút bất đồng. Tình huống hắn bước lên con đường làm quan khá đặc thù, chỉ là một câu nói của Diệp lão gia tử, đi làm thôn trưởng sửa đường, sau đó lại thêm một câu nói của Phương lão đem hắn biến thành cán bộ cấp phó sảnh, bởi vì phe phái đối thủ ép buộc, muốn giành vị trí của hắn trong tân khu Thánh Vương, mà bất đắc dĩ nhấc hắn lên cấp chính sảnh, trở thành bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố. Con đường phát triển này thực sự làm cho người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thật sự không thể tưởng tượng, nhưng lại không ai có thể đi theo phục chế. Đối với sức chiến đấu cường đại mà Diệp Khai luôn biểu lộ ra bên ngoài, tất cả mọi người đều nhìn thấy thật rõ ràng, Diệp lão gia tử vẫn luôn một mực chăm chú quan sát biểu hiện của cháu trai mình, cho rằng Diệp Khai xác thực có hi vọng trở thành nhân vật trung kiên mạnh mẽ trong lực lượng của gia tộc, trở thành nhân vật chính trị kiệt xuất đứng đầu giới tuổi trẻ. Ít nhất ở trong mắt Diệp lão gia tử, năng lực các phương diện của Diệp Khai còn mạnh mẽ hơn cả Diệp Tử Bình.