[Dịch]Quan Môn

Chương 567 : Có chút khiếp sợ.

Ngày đăng: 05:33 16/09/19

Tinh thần ông Từ vẫn còn tốt, chỉ là sau khi rút lui, gương mặt nhanh chóng xuất hiện dấu hiệu già yếu. Việc này cũng khiến Diệp Khai cảm nhận được vài điều. Có lẽ chính trị gia sống vì chính trị, một khi nhàn rỗi rồi, thì sẽ như đánh mất chỗ dựa, ăn không ngồi rồi tới mức lãnh hậu quả trực tiếp là bước vào trạng thái lão hóa. Sân nhà họ Từ rất rộng, khách đến thăm cũng rất đông. Diệp Khai gặp ông Từ xong, bèn cùng một vị cháu chắt trong nhà họ Từ đi đến gian phòng kế bên. Lúc vào cửa, thì nhìn thấy người quen. - Ồ, bí thư Diệp cũng đến à? Đối phương nhìn thấy Diệp Khai, liền kinh ngạc hỏi. - Ha ha, chủ tịch Mộc, tình cờ thật đấy. Diệp Khai nhìn thấy Mộc Uyển Dung, cũng cười chào. Cả hai người đều không ngờ, sau khi đến thủ đô, trước giờ chưa liên lạc gì, mà lại gặp nhau trong một chuyến chúc tết. Thủ đô rộng lớn đến vậy, cuộc gặp tình cờ này cũng coi như hiếm thấy, nhất là đường đi của hai người gần như không tương đồng. - Thì ra hai vị quen nhau? Vậy hai vị cứ nói chuyện đi ạ. Vị con cháu nhà họ Từ thấy vậy, liền mỉm cười. Khách đến nhà rất nhiều, chỉ trong chốc lát, người đó liền xin cáo lỗi đi tiếp khách, để lại mấy vị khách này ở đây nói chuyện phiếm. - Bí thư Diệp quen thân với ông Từ không? Mộc Uyển Dung nhất thời không biết nói gì, bèn hỏi Diệp Khai. - Không thân là mấy. Tôi chỉ đi chúc tết thay thôi. Các cụ ở nhà bận quá, nên phận con cháu là tôi đành phải chạy vận động một chút, không thể thất lễ được. Diệp Khai đáp, rồi lại hỏi: - Chủ tịch Mộc thì sao? - Mấy năm trước, lúc còn công tác ở Ủy bộ, tôi từng được làm việc dưới ông Từ. Mộc Uyển Dung trả lời. - Ồ, vậy thì là lãnh đạo cũ rồi. Diệp Khai gật đầu, trong bụng bắt đầu thâm suy đoán, liệu chức chủ tịch thành phố tỉnh cấp Chính sở của Mộc Uyển Dung có được là do ông Từ giúp? Nếu đề bạt một cán bộ cấp Chính sở thì không khó lắm, nhưng với cán bộ nữ còn trẻ thế này, muốn giành lấy vị trí này thì không phải chuyện nhỏ. Cũng chỉ có ủy viên Quốc hội như ông Từ mới có khả năng này. Có điều xem ra, Mộc Uyển Dung làm chức chủ tịch này rất chuẩn mực. Có điều, vì một vài lý do về giới tính, hoặc là bị khống chế bởi nhân tố bản địa của thành phố Long Thành, mà Mộc Uyển Dung chỉ có thể xem như đã làm chức này đạt chuẩn và hơi tốt, chứ còn cách khá xa so với mức hơn người. Nhưng trong số các cán bộ nữ trong nước, biểu hiện của Mộc Uyển Dung cũng khá đáng chú ý. Hiện nay, quốc gia cũng rất quan tâm đến những cán bộ “thiếu nữ vô tri”, nên nếu Mộc Uyển Dung có lực lượng sau lưng thúc đẩy, thì thành tựu tương lai có lẽ sẽ không hề tệ, khả năng bước lên vị trí cán bộ cấp Tỉnh bộ là rất lớn. Trước kia, Diệp Khai không hề biết rõ tình hình của cô, nhưng giờ tình cờ gặp cô ở nhà họ Từ, thì mới biết quyền lực đó từ đâu mà có rồi. - Thiếu nữ vô tri? Sau khi Mộc Uyển nghe Diệp Khai nói xong, quả nhiên nở nụ cười: - Không dối gạt anh, nếu như cẩn thận mà nói, tôi thực sự phù hợp với mấy điều kiện trong đó. - Hả? Diệp Khai nghe xong cũng có chút giật mình, nhìn xem nụ cười trên mặt của Mộc Uyển, rõ ràng phát hiện nữ nhân này cười lên mà có chút tàng trữ. Cái gọi là thuyết pháp “Thiếu nữ vô tri”, trên quan trường đúng là có nói như vậy, tựa hồ cũng không phải không có lý. “Thiếu nữ vô tri” ở bên trong có chữ “Vô” là chỉ không đảng phái hoặc là cán bộ thuộc đảng phái dân chủ, “Tri” là chỉ phần tử trí thức, chủ yếu là cán bộ có thành tích cao, “Thiếu” là chỉ cán bộ dân tộc thiểu số, “Nữ” là chỉ cán bộ là phụ nữ. Một cán bộ nếu như có được hai cái trong số đó, liền sẽ được tổ chức coi trọng, nếu như đồng thời có đủ bốn cái, như vậy tỷ lệ được đề bạt liền cao hơn rất nhiều. - Kỳ thật tôi là dân tộc thiểu số, cũng có kinh nghiệm đi du học, công tác về sau lại ở ngay tại cơ sở, sau này mới là thủ hạ của Từ lão, đến Long Thành cũng chưa được bao lâu. Mộc Uyển thấy Diệp Khai hơi kinh ngạc, liền đối với hắn giải thích. - Há, nguyên lai là như vậy a… Diệp Khai nghe xong, lại lắc đầu nói : - Nguyên lai cô không chỉ là thiếu nữ vô tri, hơn nữa lại là hạ lưu thiếu nữ vô tri a ! - À?! Mộc Uyển nghe xong lại là sững sờ: - Như thế nào lại cùng hạ lưu ở một chỗ rồi, Diệp thư ký anh thế nhưng không có tôn trọng người khác a. - Ha ha, cái này cũng là quan trường truyền lưu thuyết pháp nha. Diệp Khai cười nói. Ngoại trừ “Thiếu nữ vô tri” trong truyền thuyết ra, trên quan trường còn có một loại thuyết pháp là “Hạ lưu thiếu nữ vô tri”. “Hạ” là chỉ cán bộ xuống cơ sở rèn luyện, “Lưu” là chỉ cán bộ từng được đi du học. Mộc Uyển là cán bộ nữ tính thuộc dân tộc thiểu số, còn là nhân tài có thành tích đi du học, hơn nữa xuống cơ sở, xác thực thỏa mãn mấy điều kiện trong chuyện này, ngoài trừ chữ “Vô” không phù hợp ra, những cái khác xem như có đủ rồi. Diệp Khai nghĩ thầm, nếu như không có vấn đề gì lớn mà nói, Mộc Uyển được cất nhắc có khả năng là phi thường lớn đấy. Trên thực tế, “Hạ lưu thiếu nữ vô tri” mấy điều kiện này, cũng là xu thế đề bạt cán bộ sau này, cũng là sửa đổi một vài điều kiện nhất định. Hôm nay cấp trên có ý đêm những người này vào làm phong phú các cấp lãnh đạo, hoặc cũng là vì để chuẩn bị sẵn sàng cho sửa đổi sau này. - Bí thư Diệp, chả mấy khi gặp được anh ở Bắc Kinh thành, lát nữa mời anh ăn cơm có được không? Lần hồi kinh thứ nhất trước đó, may mắn có anh, tôi mới không bị hỏng việc. Mộc Uyển bỗng nhiên nói với Diệp Khai. Nàng nói như vậy, cũng có một chút ý thử ở trong, dù sao năng lực mà Diệp Khai biểu hiện ra là phi thường cường đại, không chỉ có thể điều động lực lượng quân đội để cho hắn sử dụng, nói ví dụ như điều động phi cơ trực thăng và vân vân, ở kinh thành cũng có lực ảnh hưởng nhất định, ví dụ như được người nhà Từ lão tôn lên làm thượng khách. Nhưng mà nền tảng Diệp Khai đến tột cùng là như thế nào, Mộc Uyển một mực cũng không phải là không biết xấu hổ mà hỏi, hôm nay mượn cơ hội này, muốn hỏi một cái cho rõ ràng Dù sao, Diệp Khai cũng là nhân vật cùng Thư ký thị tủy, thị trưởng tạo thế chân vạc ở Long Thành, hơn nữa lại là tay cầm quyền hành lkieemr tra kỷ luật giám sát, quyền cao chức trọng, người trong quan trường đều e ngại hắn ba phần. Nếu như có thể cùng Diệp Khai giữ gìn mối quan hệ đối với công tác ở thành phố mà nói, cũng là có nhiều chỗ tốt đấy. Vấn đề mà Mộc Uyển quan tâm nhất, chính là tuổi của Diệp Khai quá trẻ, làm sao lại có thể làm tới thư ký kỷ ủy cấp thành phố? Sự thật này cơ hồ là lật đổ toàn bộ ấn tượng của nàng đối với quan trường. Mộc Uyển cảm thấy, mình đã là cán bộ cấp sở được trẻ tuổi hóa rồi, lại thật không ngờ lại có một quái thai như Diệp Khai vậy. - Ăn cơm cũng không cần phải đi à nha, thời gian bây giờ còn sớm, hơn nữa tôi cũng chưa đến thăm nhà của mấy trưởng bối. Sau khi suy nghĩ một chút, Diệp Khai lại nói: - Nếu như Mộc thị trưởng có thời gian, không ngại cùng tôi đi vài vòng, rồi sau đó lại tìm một chỗ cùng ăn cơm chiều. - Cũng tốt a. Không nghĩ tới Mộc Uyển lại rõ ràng đáp ứng, nhưng lại nói: - Dù sao người ở trong kinh thành tôi cũng không quen biết nhiều, đi theo anh có thêm kiến thức, cũng là chuyện tốt. - Ha ha, kỳ thật tôi cũng không phải là thường xuyên đến đó, đây là bởi vì đi lên con đường làm quan, dù sao cũng phải lăn lộn cái cho quen mặt, về sau có chuyện gì, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau tốt hơn. Diệp Khai cười nói. Ở chỗ Từ lão lai lục tục đến thêm vài vị khách nhân, chỉ là mọi người cũng không nhận ra nhau, cho nên cũng không nói thêm lời gì. Diệp Khai và Mộc Uyển ngồi thêm chốc lát, liền đứng dậy cáo từ. Trên thực tế, bên phía của Từ lão cũng rất náo nhiệt, khách nhân tương đối nhiều, bởi bậy Diệp Khai cùng người nhà của Từ lão chào hỏi một tiếng, rồi cùng Mộc Uyển rời đi. Sau khi ra khỏi cửa, Mộc Uyển theo chân Diệp Khai đi đến dưới gốc cây đạo thụ, ở đây đợi lái xe của Diệp Khai. - Nhị thiếu gia. Lái xe đang hút thuốc, đứng ở ngoài trời nói chuyện phiếm với lái xe khác, nhìn thấy Diệp Khai đi ra, lập tức dập tắt điếu thuốc, chạy tới. Mộc Uyển ở bên cạnh nghe xong liền sững sờ, trong lòng tự nhủ Diệp Khai quả nhiên là con cháu gia tộc nào đó, nếu không thì tài xế này cũng không gọi hắn là Nhị thiếu gia rồi. Phải biết, Diệp Khai bây giờ có thân phận là thư ký kỷ ủy, nhưng mà so với thân phận thiếu gia thì không chính thức bằng, lại càng có phái đoàn, hôm nay lái xe lại gọi hắn là Nhị thiếu gia, cũng đủ để chứng minh một điểm, gia thế của Diệp Khai rất là lợi hại. Chỉ có điều, trong kinh thành, gia tộc họ Diệp quả thật không ít, hơn nữa quyền cao chức trọng cũng không ít, Mộc Uyển đối với thế gia đại tộc ở kinh thành cũng không tính là rất quen thuộc, cho nên cũng không thể xác định, Diệp Khai đến tột cùng là đệ tử của nhà nào? - Đi, chúng ta tiếp tục đi đến mấy nhà, dù sao cũng phải đem nhiệm vụ hoàn thành trong hôm nay. Diệp Khai nói với tài xế. Mộc Uyển lên xe cùng Diệp Khai, lại cảm thấy chỗ ngồi quả thật đủ sang trọng, rộng rãi, hơn nữa lại thoải mái, mới xem cũng biết rõ giá trị không nhỏ, hơn nữa lái xe cho nàng cảm giác cũng rất chính quy, ngồi xuống ở chỗ đó, khí chất quân nhân cũng liền lộ ra rồi, đây không phải là do hắn che giấu, mà chỉ có thể là quanh năm ở trong quân đội mới có thể biểu hiện ra được. - Nhị thiếu gia, chúng ta muốn đi mấy nhà nào? Lái xe hỏi. - … Diệp Khai thuận miệng liền chọn mấy nhà: - Đi qua một vòng, lễ tiết là không thể thiếu, cũng không thể làm cho nhân gia không vui được. - Được. Lái xe nghe xong, gật đầu đáp. Mộc Uyển ở bên cạnh nghe xong, lại là có chút kinh hãi, vừa rồi nghe Diệp Khai nói đến mấy vị này, tuy không phải là người hiện giữ chức lớn. Nhưng đám người này, lại là nhân vật chính trị hiển hách một thời đã lui xuống, ở kinh thành cũng tốt, cả nước cũng thế, đều là đại nhân vật có danh tiếng, có thể đến nhà bái phỏng, tuyệt đối không phải là người bình thường. Về phần nói như Diệp Khai có thể một đường lái xe mà đến các nhà này, vậy thì càng là số rất ít rồi. Quả nhiên, kế tiếp hơn một giờ, gần kề hai giờ, Mộc Uyển đi theo chứng kiến mối quan hệ trong kinh thành của Diệp Khai, mỗi khi đến một nơi, đều có nhân viên công tác của đối phương hoặc người nhà ra chào đón, so sánh với những người khác phải đợi ở bên ngoài chờ tiếp đón, quả thật là cách biệt một trời một vực. Mộc Uyển đi theo Diệp Khai, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, tóm lại chính là rất bị động theo sát Diệp Khai, hướng tới các vị lãnh đạo đức cao vọng trọng chúc tết vấn an, còn đối phương cũng sẽ chân thành chào hỏi gia gia của hắn, chúc mừng năm mới. - Ông nội của anh đến tột cùng là vị nào? Trong lúc rảnh rồi, Mộc Uyển liền hỏi Diệp Khai. Vừa vặn là một vị lãnh đạo trong nha, mở ti vi ra. Diệp Khai tiện tay chỉ lên màn hình ti vi: - Còn có thể là ai, còn không phải là vị kia à. Mộc Uyển theo hướng ngón tay của Diệp Khai nhìn lại, liền thấy mấy vị lãnh đọa đang tổ chức tiệc trà tân xuân, chính giữa là một vị khí độ nghiễm nhiên ngồi ở bên cạnh đồng chí Giang Thành, đúng là Diệp Tương Càn đồng chí - À?! Mộc Uyển lập tức chấn động, kém chút nữa hô lên, may mắn nàng phản ứng rất nhanh, một tay bịt miệng của mình lại, có chút khó thể tin nhìn Diệp Khai. Nguyên lai hắn là cháu trai của Diệp Tương Càn, khó trách, vừa tới Long Thành đã có khí thế như vậy. Đứng ở trên lập trường của người ta mà nhìn vấn đề, xác thực không cần chú ý cảm thụ của những tiểu nhân vật này. Dùng thân phận của hắn mà nói, chỉ cần đường đường chính chính, vậy lập tức mà làm, liền không sợ sẽ xảy ra vấn đề gì, nếu thực sự mà không có mắt đi chèn ép hắn, tự nhiên sẽ có nhân vật cao tầng nhảy ra, xuất đầu giúp Diệp Khai. - Bí thư Minh Châu Diệp Tử Bình… Mộc Uyển nhìn Diệp Khai hỏi. - Đó là cha tôi. Diệp Khai gật đầu thừa nhận nói: - Ông chú của tôi là phó thủ trưởng quân ủy Diệp Tương Khôn, đại bá cùng nhị bá tôi đều công tác ở trong quân đội, chỉ có cha tôi phát triển trên chính đàn, tôi đây coi như là nhất mạch tương thừa rồi. Sau khi đã biết thân phận của Diệp Khai, Mộc Uyển khiếp sợ giằng co một hồi. - Thân phận của anh nếu như tiết lộ ra ngoài mà nói…, Long Thành thật sự sẽ không có người cùng anh đối nghịch. Mộc Uyển thở dài. - Cũng không nhất định là như vậy. Diệp Khai cười nói: - Mọi người đều có lý niệm bất đồng, xung đột luôn luôn sẽ có, mặc dù là người một nhà, cũng sẽ bị chuyện này hoặc chuyện kia làm cho mâu thuẫn, huống chi là ở trên quan trường? Ở chỗ nay luôn có biến hóa kỳ lạ hay hoàn cảnh thay đổi, không ai đối địch với ngươi, chỉ là một loại trạng thái lý tưởng, nhân vật chính trị cường thế đến đâu, cũng gặp được đối thủ của mình đấy, điểm này cũng không vì thân phận của ngươi bất đồng mà thay đổi được. - Có lẽ anh nói đúng. Mộc Uyển nghĩ nghĩ, gật đầu nói. Nàng đột nhiên cảm giác được, Diệp Khai lôi kéo nàng cùng đến thăm các nhà, chưa hẳn là bởi vì nguyên nhân giờ cơm còn chưa đến. Nếu như Diệp Khai không muốn bạo lộ thân phận của hắn, thì không cần phải làm như vậy, dù sao Mộc Uyển cũng chỉ là một cán bộ cấp sở mà thôi, hoặc là còn tương đối trẻ tuổi, nhưng còn chưa được Diệp gia xem trọng. Hôm nay Diệp Khai bỗng nhiên làm như vậy, thì đã nói rõ, Diệp Khai là theo ý nguyện của mình, hy vọng Mộc Uyển biết rõ lai lịch của hắn. Tuy nhiên đến hiện tại Mộc Uyển còn không biết hắn làm như thế là vì nguyên nhân gì, nhưng mà từ bên trong cũng có thể cảm nhân được, Diệp Khai hy vọng chính mình dựa vào hắn, ít nhất là không nên đối lập mới tốt. - Có phải hay không sẽ cảm thấy có chút ngoài ý muốn? Diệp Khai đột nhiên hỏi Mộc Uyển.