[Dịch]Quan Môn

Chương 622 : Lạt mềm buộc chặt.

Ngày đăng: 05:34 16/09/19

- Chính là thư ký tiền nhiệm của cậu, Quách Du Du, chúng tôi đã tìm được chỗ ở của cô nàng tại Thụy Sĩ. Lê Đại nói trong điện thoại: - Giờ cô ả đang yên tâm dưỡng thai, xem chừng cũng bốn, năm tháng rồi. - Ồ. Diệp Khai ừ một tiếng, hơi phân tâm. Chuyện của Quách Du Du luôn là một gút mắc trong lòng hắn, hôm nay lại tìm được tung tích của cô nàng, Diệp Khai lại không biết nên xử lý ra sao. Dù sao chuyện rời đi cô nàng cũng là lựa chọn của mình, mặc dù nói lúc đấy quả thật có một số tình huống khá là phiền toái, nhưng giờ tới tìm cô nàng chưa hẳn đã là lựa chọn tốt nhất. - Nhị thiếu, có muốn đưa người đi đón cô ấy về không? Lê Đại hỏi. - Được rồi, tạm thời trước mắt đừng hành động gì, để ý hướng đi của cô ấy, đừng để mất dấu là được rồi. Chuyện của cô ấy, để tôi suy nghĩ một chút. Diệp Khai lắc đầu, hủy bỏ việc này. - Còn có một việc nữa. Lê Đại tiếp tục nói: - Tên Cố Bình chạy sang Úc kia gần đây có dấu hiệu định về nước. thật sự là chuyện lạ, thật vất vả mới đi ra ngoài, trờ lại muốn trở về, hắn ta uống nhầm thuốc hay sao? - Hả? Diệp Khai nghe xong câu này, ngược lại cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng mà nghĩ lại liền hiểu ngay, - Đây nhấy định là Cố Thành phản ứng kịp, muốn lôi thằng con trai về nhà. Nghi lại trước đó khi Cố Bình rời khỏi Long Thành đi Úc khẳng định không phải là chủ ý của Cố Thành, lúc này hắn sợ sẽ vì chuyện này mà dính dáng tới càng nhiều chuyện phiền toái hơn nữa, cho nên mới muốn cho Cố Bình về nước. Phải biết rằng nếu như Cố Bình ở trong nước có rất nhiều chuyện đổ lên đầu đám cấp dưới. Nhưng khi hắn vừa rời đi tức là chứng cớ vô cùng xác đáng cho việc chạy án, liền sẽ liên lụy tới cha mẹ hắn. Cố Thành làm cha của Cố Bình, rất có thể sẽ bị thằng con trai này làm liên lụy, dính tới nhiều chuyện rắc rối. Coi như là có người muốn bảo vệ Cố Thành, cũng không thể làm cho hắn toàn vẹn trở ra, kết quả tốt nhất cũng là về tuyến hai rồi. - Chuyện này là phải kiếm chế một chút, không thể nào để hẳn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi được. Diệp Khai suy nghĩ xong, liền nói thế với Lê Đại: - Cậu xem rồi sắp xếp một chút, tốt nhất là làm chút chuyện ở bên đó, dù sao chỉ cần làm cho hắn có thể cả tháng không thoát được thân là được rồi. - Chuyện này thì đơn giản. Lê Đại lập tức đồng ý. Mặc dù nói tổ chức tình báo của Lê Đại còn rất không hoàn thiện, nhưng là dựa vào nội tình bên trong quân tình trước kia, muốn xử lý chút việc nhỏ vẫn là không thành vấn đề. Chỉ cần tùy ý lấy một cái cớ gì đó, có thể hãm chân hắn, làm cho hắn không cách nào về nước thuận lợi là được rồi. Lúc này đây buông điện thoại xuống, cuối cùng là không ai tới quấy rối nữa rồi, Diệp Khai ngủ một mạch tới tận tấm giờ sáng ngày hôm sau. Sửa soạn một chút, tấm rưỡi xuất phát, trực tiếp đi tới văn phòng của tỉnh Hà Đông ở Bắc Kinh. Quan Hạc ngược lại đã chờ ở cửa từ sớm, trông thấy Diệp Khai liền đón hắn vào. - Khách khí rồi, trời rất lạnh, lại để cho thư ký Quan đứng ở cửa chờ. - Không có gì, tôi cũng vừa mới đi theo lãnh đạo sang một lúc. Quan Hạc nói, trong lòng hắn vốn cũng có chút bất mãn về Diệp Khai, gặp mặt lãnh đạo lại cũng không biết đường tới sớm một chút. Đã hẹn là chín giờ gặp mặt thì ít nhất là tám rưỡi cũng đã phải ở đó chờ rồi chứ. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Khai như vậy, chỉ còn mấy phút nữa là tới chín giờ rồi mới từ tốn tới đây. Đương nhiên rồi, Quan Hạc dù thế nào cũng không biết rõ về nhân vật như Diệp Khai, bối cảnh nhất định là rất thâm hậu. Nếu không phải Bí thư Nhạc Sơn cũng sẽ không biết đối với hắn khách khí như thế, mà hắn còn ít tuổi mà còn có thể trở thành cán bộ hành chính cấp tỉnh, đương nhiên sẽ không phải là con cháu gia đình bình thường rồi. Nếu đổi lại là một người bình thường, ở tuổi này thì phải đang đi học chứ? Hoặc cùng lắm là đi làm thuê mà thôi. Đi theo Bí thư Nhạc Sơn, Quan Hạc không học được những gì hắn cũng không biết rõ lắm, nhưng mà về điểm khiêm tốn trong cách giao thiệp với mọi người thì vẫn rất có lợi. Bất luận là đối phương có hậu thuẫn dày mỏng ra sao cũng đều đủ lịch thiệp có lễ mà đối đãi, cho nên ấn tượng bên ngoài của mọi người về hắn đều rất tốt, ai ai cũng đều khen ngợi. Mà căn cứ theo ý tứ mà Bí thư Nhạc Sơn vô tình tiết lộ ra ngoài thì ông cũng tương đối hài lòng về hắn, cố ý lại để cho hắn đi ra ngoài đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng phòng Tài chính. Kỳ thật nếu nói về ý kiến vốn dĩ của Quan Hạc, hắn cũng không phải thật sự coi trọng vị trí Phó trưởng phòng Tài chính này. Nếu có thể có cơ hội đi xuống công tác ở cơ sở. Có thân phận là thư ký của Bí thư Nhạc Sơn làm lá chắn, sau này phát triển thêm mấy năm là chắc chắn rồi, nếu bỏ lỡ cơ hội này liền không khỏi có chút đáng tiếc. Ở bên trong Phòng Tài chính tuy rằng oai vệ, cũng coi như có lợi ích thực tế, nhưng không có cơ hội xuống cấp dưới rèn luyện, tương lai phát triển cũng khá là hẹp rồi. Vốn dĩ Quan Hạc vẫn luôn có ý chí cùng tham vọng khá lớn trên con đường làm quan này, cho nên mới có những suy nghĩ như thế. Diệp Khai có ấn tượng không tệ về Quan Hạc, người này mặc dù đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng là có được đãi ngộ của cấp Phó tỉnh cũng là hiếm có. Hắn làm người cũng khá là ôn hòa, lại cẩn trọng, nếu như có thể đưa tới một vị trí thích hợp để rèn luyện một phen thì có khả năng sẽ thành tài. Nghĩ tới việc này, Diệp Khai cũng không khỏi âm thầm cười nhẹ một tiếng, không biết là bắt đầu từ khi nào, sau khi hắn thấy những người cán bộ này luôn không tự chủ muốn bình phẩm xem xét họ một phen, nhìn xem họ có phải là nhân tài hợp cách hay không, nên phát triển tiền đồ theo hướng nào, có thể có khả năng cho mình sử dụng hay không. Hoặc là nói, hắn hiện tại đã hòan toàn thích ứng với thân phận là cấp trên, bắt đầu tìm kiếm thành viên thiết lập tổ chức chính trj cho bản thân rồi. - Cậu thật là nhàn nhã, ở Bắc Kinh này chơi vu vơ cũng đã hơn nửa tháng trời. Bí thư Nhạc Sơn thấy Diệp Khai, sau đó để hắn ngồi xuống, liền có nhân viên phục vụ mang trà tới. - Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, nếu như tôi ở lại Long Thành đó thì có một số việc lại không dễ dàng giải quyết rồi Diệp Khai nhìn lại Bí thư Nhạc Sơn, cũng chẳng hề khẩn trương, uống một ngụm trà rồi mới hỏi: - Bí thư Nhạc cho gọi, nhất định là có chuyện gì khẩn cấp rồi, cũng không biết là chuyện gì? - Tình hình hơi phức tạp, nên mới tới tìm cậu để hỗ trợ ấy mà. Bí thư Nhạc Sơn cũng không hề e ngại bên ngoài, trực tiếp nói thẳng với Diệp Khai. - Thấy ông như thế, lại nghiêm trang nữa, chuyện này chỉ sợ là không dễ làm chút nào đi. Chuyện mà Bí thư Nhạc đều cảm thấy khó khăn thì tôi liền càng không có cách nào hơn. Ông phải biết, tôi cũng chẳng có năng lực là mấy. Diệp Khai xua xua tay nói.