[Dịch]Quan Môn
Chương 660 : Diệp Khai chuẩn bị hai tay.
Ngày đăng: 05:35 16/09/19
Nguyên lai hắn đang nghĩ tới vấn đề bên trong nhà máy thép dường như khó thể giải quyết, không nghĩ tới còn có nhân vật như Hồ Đại Hải tồn tại, nếu như thao tác thỏa đáng nghĩ muốn trấn an cảm xúc của mọi người cũng càng thêm dễ dàng.
Hiện tại chuyện hắn cần nhất là một người có uy tín cao trong nhà máy thép, người này trợ giúp hắn ra mặt thì muốn giải quyết vấn đề độ khó không lớn, dù sao cho dù hắn có thượng sách trong tay nhưng phải có người giúp hắn tuyên truyền mới tốt.
Đối với lời nói nhẹ nhàng của Diệp Khai, sắc mặt Mộc Uyển Dung tràn đầy vẻ lo lắng.
Dù sao nàng cũng là chủ tịch thành phố, nhà máy xảy ra vấn đề đầu tiên phải chịu trách nhiệm chính là nàng.
Chứng kiến gần ngàn công nhân đang giằng co ngay cổng lớn, Mộc Uyển Dung cảm thấy vấn đề của nhà máy thép không chỉ tạo thành trong một hai ngày, hôm nay bạo phát đi ra chỉ có thể nói là do hậu quả tích súc đã lâu, đây chẳng qua là cuối cùng đã bộc phát.
- Diệp bí thư, chúng ta phải tranh thủ thời gian đi qua đem vấn đề giải quyết cho xong, nếu thật sự để cho các công nhân xông ra ngoài đường thì xem như hai chúng ta xong rồi!
Chứng kiến Diệp Khai vẫn khoanh tay đứng nhìn, tựa hồ như có ý tứ muốn xem náo nhiệt, Mộc Uyển Dung liền không nhịn được nói với hắn.
- Mộc chủ tịch an tâm đừng vội, tôi đã có biện pháp.
Diệp Khai lại cười cười nói:
- Hiện tại chỉ muốn xem phản ứng của mọi người một chút mà thôi, càng ở thời khắc mấu chốt thì càng dễ dàng nhìn rõ được lòng người, nếu không có trận xung đột này chúng ta làm sao nhìn thấy được vị lão Cương Tra kia, sao có thể xem thấy được phần tử nào đang quấy rối trong nhóm công nhân?
Mộc Uyển Dung im lặng, nhưng nhân viên nhà máy đi cùng lại chen lời nói:
- Mộc chủ tịch, Diệp bí thư, người đang tranh cãi với Hồ phó tổng chính là một phó trưởng phòng của nhà máy tên gọi Hồ Văn Tuyển, hắn là cháu họ của đồng chí Hồ Đại Hải, không nghĩ tới hai chú cháu họ lại cãi nhau như thế.
Diệp Khai nghe xong, không khỏi nhìn kỹ vị lão Cương Tra thêm vài lần, cảm thấy người này xác thực đáng giá cho mình trọng điểm chú ý.
Đối với vấn đề của nhà máy thép, Diệp Khai vẫn luôn một mực chú ý, không phải vì thành công bắt giữ đám người Tả Thế Xương, lấy xong được chứng cớ mấu chốt thì phớt lờ hết thảy tình thế, hắn so với những người khác càng nhìn xa hơn, biết rõ làm như vậy sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng tới cỡ nào, sẽ ảnh hưởng đối với nhà máy lớn ra sao.
Điều này cũng đúng như có một câu thành ngữ hay nói: “Ném chuột sợ vỡ bình”, đã muốn bắt chuột lại lo lắng làm hỏng bình bình lọ lọ, thế nhưng cuối cùng luôn phải có một sự lựa chọn, Diệp Khai đương nhiên không thể cho phép những con chuột kia tiếp tục ở trong nhà máy ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia, cho nên hắn phải quyết đoán ra tay.
Thế nhưng sau đó cần làm như thế nào thì trong nội tâm Diệp Khai đã sớm có an bài.
Sở dĩ hắn vẫn còn đang chờ đợi quan sát xem tình thế, chẳng qua là muốn xem cho rõ sau khi sự kiện này bị bộc phát, sẽ có bao nhiêu người nhảy ra đối nghịch với hắn?
Chờ đợi bọn hắn chính là cú quật ngược đầy hung hăng của Diệp bí thư, nhất định phải đánh cho mặt bọn hắn sưng vù lên, biết rõ muốn đùa nghịch âm mưu với Diệp nhị thiếu, không hề có bất kỳ chỗ tốt, cũng không có bất luận khả năng nào thành công.
Diệp Khai có thể bình tĩnh như vậy, nhưng không có nghĩa là Mộc Uyển Dung có thể yên tâm được như hắn.
Phải biết rằng lần này thành phố phải đối mặt là việc đàm phán hạng mục hợp tác đầu tư cho nhà máy thép, cũng ký thác kỳ vọng cực cao, cho rằng hạng mục mới nếu thành công là có thể tăng lên sản lượng sản xuất của nhà máy, đề cao công nghệ sản xuất, khai thác được thị trường mới, tác dụng sẽ rất lớn.
Cho nên Ủy ban thành phố cũng từng nhiều lần triệu tập lãnh đạo nhà máy nghe bọn họ báo cáo chi tiết trong cuộc đàm phán, thỉnh thoảng làm ra một ít chỉ đạo, hiển nhiên là muốn tận lực lưu lại hạng mục đầu tư này.
- Diệp bí thư, anh khả năng không hiểu rõ ràng lắm, đối với hạng mục này cảm thấy thật hứng thú không chỉ là nhà máy thép Long Thành, nghe nói người Nhật Bản đã liên hệ vài xí nghiệp khác ngoài tỉnh, đúng ra chúng ta chiếm cứ ưu thế thành công, nhưng nếu như bên này xảy ra chuyện, như vậy Tiểu Dã tập đoàn rất có thể sẽ đem trọng điểm đàm phán chuyển hướng ra nơi khác rồi!
Mộc Uyển Dung không thể không nhắc nhở khi thấy vẻ tự tin mù quáng của Diệp Khai, làm cho hắn phải nhìn rõ được tình thế nguy hiểm hiện tại.
Tuy Mộc Uyển Dung cũng không hứng thú đối với đoàn đại biểu đàm phán của Tiểu Dã Tuấn Nam, nhưng dù sao đối phương mang tới cả mười tỷ Yên đầu tư, nếu quả thật mất đi hạng mục đầu tư này thì đừng nói bên thành phố sẽ thế nào, đoán chừng trong tỉnh sẽ đổ trách nhiệm lên người nàng, thậm chí làm cho nàng mất chức.
Đây cũng là không có biện pháp, dù sao hiện tại trong nước đối với việc mời đầu tư thúc đẩy mạnh mẽ, dự trữ ngoại hối trong cả nước vừa đột phá mười tỷ đô la, mười tỷ Yên đầu tư chẳng khác gì một trăm triệu đô la đầu tư, đối với nhà máy thép mà nói không thể xem là chiến tích nhỏ.
- Mộc chủ tịch không nên gấp gáp!
Diệp Khai nhẹ quay người lại nhìn Mộc Uyển Dung nói:
- Người Nhật có chỗ để lựa chọn, chúng ta làm sao lại không có? Tôi đã cùng nhà máy thép bên Anh lấy được liên hệ, bọn họ cũng có kỹ thuật vô cùng tân tiến muốn chuyển nhượng, còn có bên Nga, đã có vài loại kỹ thuật tinh luyện kim loại đặc chủng chuẩn bị bán ra đâu. Đối với người Nhật mà nói lựa chọn của chúng ta còn lớn hơn một ít!
- Bên Anh cùng bên Nga sao?
Mộc Uyển Dung nghe được lập tức kinh hãi.
Nàng thật sự không ngờ bàn tay của Diệp Khai vươn dài được như vậy, lại đánh chủ ý với cả bên Anh lẫn bên Nga.
Phải biết rằng trong hai năm gần đây quốc nội quan hệ không được tốt với quốc gia phương tây, nhất là ngày Hong Kong được trả về càng đến gần, người Anh không cam lòng, luôn ưa thích nhảy ra làm âm mưu quỷ kế, cho nên phương diện hợp tác giữa quốc nội cùng Anh quốc phi thường lạnh lẽo, ngược lại cùng với đối thủ Mỹ tựa hồ còn có dấu hiệu ấm áp lại một chút.
Về phần Nhật Bản, họ lợi dụng cơ hội quốc gia phương tây phong tỏa kinh tế đại lục hơn nữa còn ở gần bên cạnh, đang không ngừng lấy được hồi báo vô cùng phong phú trong đại lục.
Trên thực tế đối với các cán bộ nội địa mà nói, bởi vì tiếp xúc với người Nhật thật nhiều nên tầm mắt của họ chỉ nhìn chằm chằm vào người Nhật, đối với Anh quốc hay nước Nga xác thực không có bao nhiêu nhận thức, cũng không nắm chắc được bao nhiêu khả năng.
- Thế nhưng anh phải biết rằng trong tỉnh phi thường xem trọng hạng mục kia, bọn họ vốn đã chắc chắn thành công, sẽ không bởi vì anh tìm tới người Anh lẫn người Nga mà đơn giản thay đổi đâu!
Mộc Uyển Dung nhắc nhở Diệp Khai.
Trong nước đầu là lãnh đạo chính trị, ý tứ chính là nếu lãnh đạo đã quyết định thì đã định ra, người bên dưới không có quyền quyết sách, chỉ có thể làm ra vận tác cụ thể theo lệnh của lãnh đạo mà thôi.