[Dịch]Quan Môn

Chương 77 : Kiến thiết hiện đại hóa quân đội

Ngày đăng: 05:28 16/09/19

Đại nội, Chanh Viên. -Thủ trưởng, đây là văn kiện tổng kết về tình huống cuộc chiến vùng Vịnh bên Quân ủy đưa tới. Thư ký Đổng Tư Lương văn phòng thủ trưởng số một nhẹ nhàng đi vào, đem một phần hồ sơ tuyệt mật đặt lên bàn công tác. Đồng chí Giang Thành gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã biết. Đổng Tư Lương lui ra ngoài, nhưng trong lòng có chút ít cảm khái, từ sau khi đồng chí Giang Thành vào ở trong Chanh Viên không qua thời gian hai năm mà tóc của đồng chí Giang Thành đã bạc đi rất nhiều. Lãnh tụ của một nước lớn, sự việc cần quan tâm thật sự là nhiều lắm. Đổng Tư Lương đi ra, ngồi xuống bàn làm việc của mình ở phòng ngoài, đọc vài tư liệu trên bàn, tra tìm nội dung thích hợp để đưa lên cho đồng chí Giang Thành, hoặc đem một ít thư từ khá mẫn cảm do quần chúng gởi tới giao qua cho cơ quan có quan hệ đi xử lý. Thư ký làm việc kỳ thật không hề dễ dàng một chút nào, vừa phải làm cho lãnh đạo hài lòng còn phải có thủ đoạn phòng ngừa chu đáo. Qua thêm một lát có điện thoại gọi đến, thủ trưởng số hai Diệp Tương Kiền muốn đến bàn công việc, bên điện thoại hỏi thăm đồng chí Giang Thành có thời gian hay an bài nào khác hay không. Đổng Tư Lương lại đi vào văn phòng đồng chí Giang Thành xin chỉ thị, sau đó mới để cho văn phòng bên này hồi đáp trở lại. Không bao lâu đồng chí Diệp Tương Kiền đã tới, kỳ thật khoảng cách từ Tử Tâm Các đi qua Chanh Viên không xa, nếu như không có chuyện gì trọng yếu thì giữa các vị đại lão sẽ không thường qua lại với nhau, ít nhất sẽ không có tiếp xúc quá nhiều ở những nơi không phải phòng làm việc. Hiện tại trong năm vị đại lão của Cục chính trị trung ương đều có trận doanh phe phái bất đồng, cũng có những yêu cầu cùng lợi ích chính trị liên quan lẫn nhau, thái độ trong một ít chuyện trọng đại cũng sẽ có biến hóa không ngừng, rất khó có khả năng có thể thể hoàn toàn nhất trí cùng nhau. Đương nhiên, đây chỉ là vấn đề bên trong nội bộ, nếu là vấn đề công chúng, khi tuyên truyền ra bên ngoài thì thanh âm từ trung ương phát ra nhất định phải thống nhất, nếu như có thanh âm mâu thuẫn trước sau sẽ xảy ra rối loạn lớn. Bởi vậy đối với việc thanh âm không hài hòa xảy ra từ Bộ tuyên truyền lúc trước, đồng chí Giang Thành cũng phi thường chú ý. Thái độ của đồng chí Phương Hòa thì đồng chí Giang Thành cũng hiểu biết thật rõ ràng, nhưng mà chính bản thân hắn cũng có nỗi khổ tâm không nhỏ. Từ sau khi đồng chí Phương Hòa lui xuống, cục diện chính trị trong nước nổi lên biến hóa thật lớn, là một người lãnh đạo trong thời kỳ quá độ, đồng chí Giang Thành luôn cho rằng tác dụng lớn nhất của mình là phải cam đoạn ổn định cục diện chính trị, làm cho xã hội vững bước phát triển mà chung quanh hắn tất cả các thế lực lại có gút mắc phi thường phức tạp, nhất là thế lực bảo thủ ngóc đầu trở lại gây áp lực thật lớn cho hắn. Vừa phải trấn án oán niệm của thế lực phản đối, vừa phải cân đối sự phân tranh giữa các phe phái, còn phải cam đoan việc phát triển kinh tế quốc dân không bị ảnh hưởng gì lớn, đồng thời còn phải bồi dưỡng và phát triển lực lượng của riêng mình khắp nơi, đủ loại sự tình dồn dập vây quanh, làm sao có thể không lao tâm lao lực? Chỉ nói về chuyện trước mắt, đồng chí Giang Thành biết rõ yếu điểm lớn nhất của mình chính là không đủ lực khống chế đối với quân đội, là đệ nhất thủ trưởng Quân ủy, người lãnh đạo tối cao nhất của lực lượng vũ trang cả nước, lại không cách nào thuận lợi khống chế lực lượng quân đội, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng sầu lo. Tựa hồ từ xưa tới nay bất kỳ một người lãnh đạo nào nếu không thể khống chế được quân quyền thì sẽ rất khó thuận lợi phổ biến chủ trương chính trị của chính mình, thực hiện được quan niệm trị quốc của chính mình, hiện tại đồng chí Giang Thành đã trên cơ bản làm ra được một ít ảnh hưởng trong chính vụ, nhưng đối với lực khống chế quân đội vẫn còn chỗ khiếm khuyết, bởi vậy Diệp Tương Kiền vốn xuất thân từ quân đội, đồng thời có lực ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc trong quân đội chính là một cỗ lực lượng mà đồng chí Giang Thành cần đặc biệt xem trọng. Muốn thuận lợi khống chế thế lực trong quân, không khả năng qua mặt quái vật khổng lồ trong chính đàn trong nước như Diệp gia. Đồng chí Giang Thành tự mình ra cửa nghênh đón, đối với vị nhân vật tiền bối tư lịch lão thành, công huân lớn lao này phải biểu hiện ra lòng tôn trọng đầy đủ mới tốt. Hai vị đại lão chào hỏi lẫn nhau sau đó đi vào văn phòng bàn chuyện. Lần này Diệp lão gia tử vì chuyện kiến thiết hiện đại hóa quân đội mà đến, đây là một đầu đề rất nghiêm trọng, đầu tiên trong những ủy viên Cục chính trị trung ương phải lấy được ý kiến thống nhất, sau đó mới có thể phổ biến xuống dưới. Cuộc chiến tranh vùng Vịnh hiện tại đã được hạ màn, khi kiểm điểm thành quả cuộc chiến mọi người đều kinh ngạc phát hiện thời đại chiến tranh công nghệ cao đã đến, Iraq trên căn bản là bị người Mỹ đè nặng mà đánh, không hề có một chút phản ứng, lực lượng không trung cùng bộ đội đạn đạo mà Iraq vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo trên cơ bản không hề phát huy ra tác dụng xứng đáng đã bị người Mỹ đánh cho tàn phế. Hai vị đại lão mật đàm thật lâu, lúc đi ra thần sắc của Diệp lão gia tử lo lắng, mà vẻ mặt đồng chí Giang Thành cũng trở nên nghiêm nghị. Thư ký Đổng Tư Lương nhìn thấy tuy trong lòng cũng có ứng đối nhưng trong nội tâm cũng đang nghi hoặc, không biết lại xảy ra chuyện lớn gì đây, nếu không hai nhân vật đỉnh cấp chính đàn sẽ không có biểu hiện bề ngoài như thế. Diệp lão gia tử quay về phòng làm việc của mình thì nhị lão gia tử đã chờ đợi từ lâu. Việc kiến thiết hiện đại hóa quân đội trách nhiệm trọng đại, nhất là sau khi nhận lấy ảnh hưởng từ cuộc chiến tranh vùng Vịnh hiện tại quân đội trong nước cũng nhìn thấy rõ sự tất yếu cùng gấp gáp trong việc hiện đại hóa quân đội, việc này giống như mũi tên là lên dây, không phát ra sẽ không được. Chỉ là muốn đẩy mạnh kiến thiết hiện đại hóa quân đội không chỉ nhất định được bảo đảm từ quân phí, mà bên trong cao tầng cũng cần đạt thành nhận thức chung, các thế lực khắp nơi đều cùng thúc đẩy mới có thể thật sự được quán triệt xuống dưới. Nhị lão gia tử đang lo lắng việc này cho nên vẫn một mực ngồi trong văn phòng Diệp lão gia tử chờ đợi tin tức. -Tình hình thế nào? Nhị lão gia tử có chút ân cần hỏi thăm. -Về tổng thể đã đạt thành ý kiến nhất trí, nhưng chi tiết tỉ mỉ còn phải đợi bàn bạc. Diệp lão gia tử cau mày nói ra. Nhị lão gia tử nghe xong trong lòng lập tức liền hiểu ra, trên tổng thể đã đạt thành ý kiến nhất trí, nói chính là đồng chí Giang Thành trên nguyên tắc ủng hộ mạnh mẽ việc thúc đẩy kiến thiết hiện đại hóa quân đội, về việc cần bàn bạc chi tiết tỉ mỉ ý tứ chính là Diệp gia không thể một tay nắm bắt quân quyền, có thịt thì mọi người cùng nhau ăn, đồng chí Giang Thành khẳng định cũng muốn mượn cơ hội thúc đẩy hiện đại hóa quân đội mà sắp xếp một ít đối tượng mình bồi dưỡng trong quân, dùng tăng cường lực khống chế của mình đối với quân quyền. -Ý của lão đại thế nào? Nhị lão gia tử hỏi ngược lại. Diệp lão gia tử trầm ngâm một lúc lâu mới đáp: -Lợi ích của quốc gia làm trọng, tuy Diệp gia chúng ta từng làm ra không ít cống hiến đối với việc ổn định quốc phòng, nhưng tới thời điểm nên giao quyền thì phải giao quyền. Huống hồ lời đề nghị của tiểu Khai cũng rất đáng được cân nhắc, thời đại một nhà nắm quyền đã đi qua, nhường ra một bộ phận quân quyền chuyển qua phát triển giới chính trị, thích hợp giao thiệp giới kinh doanh, sau này phương hướng phát triển của Diệp gia hẳn phải đa nguyên hóa, cũng không bài trừ việc đi ra biên giới đem sự nghiệp mở rộng xa hơn. -Tiểu Khai nói với anh như vậy hay sao? Nhị lão gia tử nghe xong có chút kinh ngạc hỏi. -Phải. Diệp lão gia tử gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, trên thực tế Diệp Khai nêu ra vài hạng nguyên tắc còn có một ít là thao tác chính giữa, lần này cũng không cần phải nói ra tất cả. Đối với đứa cháu trai này, Diệp lão gia tử thật sự vô cùng hợp ý, tương lai của Diệp gia phải xem vào hắn.