[Dịch]Quan Môn
Chương 961 : Vậy thì biểu quyết đi!
Ngày đăng: 05:39 16/09/19
Chuyện này quả thật làm cho người cảm thấy có chút đau đầu.
Nếu đối phương viện trợ xây dựng một vài trường học mà thôi, đoán chừng mọi người đã thật sung sướng đồng ý, quyền đặt tên cũng không phải là việc gì lớn, nhưng hiện tại lại đầu tư xây dựng tới năm mươi trường học, nếu khắp nơi đều có Nam Cung trung học, như vậy chỉ sợ thành phố Đông Sơn thoáng chốc đã nổi danh trong cả nước!
Những thành phố địa cấp khác sẽ có ý kiến gì trong chuyện này? Trong tỉnh sẽ có ý kiến ra sao? Thậm chí lãnh đạo càng cao cấp hơn sẽ có ý nghĩ thế nào? Những điều này đều phải cẩn thận châm chước.
Dù sao phát triển sự nghiệp giáo dục là sự tình mà chính phủ đồng ý chủ đạo, hiện tại kiến thiết trường học đều do tư nhân ra tiền bao hết, tuy không phải là chuyện gì xấu nhưng nếu đem quyền đặt tên nhường ra, thật sự có chút không ổn.
Ít nhất trước kia chưa từng gặp ai làm ra chuyện quy mô lớn như thế đâu!
- Mọi người nói thử xem, nhìn xem chuyện này nên làm như thế nào, không thể để cho một số tài trợ lớn như vậy ngâm nước nóng đi?
Mộc Uyển Dung nhìn nhìn mọi người nói ra.
- Điều này cũng phải, năm mươi trường học, sơ bộ tính toán phải quăng vào tới hơn năm trăm triệu!
Trong nội tâm phó bí thư Lý Văn Hải cũng rất ngứa ngáy.
Hắn là người địa phương, đương nhiên có quan hệ mật thiết với những xí nghiệp kiến trúc địa phương.
Lần này nếu thực sự quyết định xong hạng mục xây dựng năm mươi trường học, công trình như vậy khẳng định phải do những xí nghiệp kiến trúc địa phương thầu tới, hắn lại có tư cách ảnh hưởng việc đấu thầu của những xí nghiệp kiến trúc kia, đương nhiên sẽ có được chỗ tốt thật lớn.
Trên thực tế trong lòng những người đang ngồi đều đang thật chăm chú cân nhắc chuyện này.
Khuyết điểm duy nhất là vấn đề đặt tên, một chỗ hai chỗ thì không có gì, nhưng nếu toàn bộ đều dùng một tên thật sự có chút tổn thương tự tôn của người khác, chẳng lẽ nói chúng ta vì chuyện như vậy phải một mực treo tên của người ta sao?
- Có thể thương lượng lại một chút hay không? Chẳng hạn như trong một huyện khu chỉ đặt tên cho một chỗ được chứ? Như vậy nói cũng thông qua!
Lý Văn Hải lại hỏi.
Kỳ thật trong nội tâm Lý Văn Hải vẫn mong muốn chuyện này có thể xác định xuống, nhưng hắn không muốn xuất ra khí lực quá lớn, dù sao chuyện này thật khó xử lý, hắn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thì tốt hơn.
- Đề nghị của Lý phó bí thư đáng giá cân nhắc, Diệp chủ tịch có thể nói động vị Nam Cung tiểu thư kia, để cho nàng làm chút nhượng bộ hay không? Chẳng hạn như đại bộ phận trường học không công khai đặt tên Nam Cung, nhưng trong trường có thể làm tấm bia kỷ niệm, đem vấn đề này điều hòa một chút…
Bí thư Ủy ban tư pháp Triệu Thế Lễ lại hỏi.
- Ý nghĩ của Triệu bí thư không sai, có thể cân nhắc lại một chút…
Giang Hiểu Mai nghe xong cảm thấy cách làm biến báo của Triệu Thế Lễ hẳn là thông được một chút, đơn giản là thay đổi một phương thức khác, nhưng từ bên ngoài nhìn vào cũng không quá kích thích người.
- Vấn đề là Nam Cung tiểu thư lại không nghĩ như vậy, nàng quyên góp chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi, nếu bởi vì chuyện này mà tức giận thì sợ rằng thất bại.
Thái độ của Diệp Khai không quá kiên trì, nhưng lời nói thật rõ ràng:
- Nếu như mất đi cơ hội này thành phố chúng ta tổn thất thật quá lớn, tôi thật không dám mạo hiểm, nếu trong chư vị ai nắm chắc thuyết phục được nàng, tôi có thể thay mặt dẫn kiến.
Mọi người nghe xong lời nói của Diệp Khai đều trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ Diệp chủ tịch này cũng đủ vô sỉ, loại lời này cũng nói được đi ra.
Trong nội tâm Lý Văn Hải lại tràn đầy hoài nghi, hiện tại hắn có chút nghi ngờ kế hoạch tài trợ này phải chăng thực sự tồn tại?
Dù sao ném ra năm trăm triệu xây dựng giáo dục không hề có chút điều kiện, loại cách làm coi tiền như rác thế này thật chưa từng thấy qua, cho dù mấy phú thương bên Hong Kong xuất phát từ đủ mọi nguyên nhân muốn nịnh bợ nội địa làm ra quyên góp, nhiều năm như vậy tính gộp lại chỉ chừng hơn trăm triệu mà thôi.
Đối phương bỏ ra thủ bút lớn như vậy, rốt cục là mục đích gì đây? Chuyện này quả thật làm người ta nghĩ mãi mà không rõ.
Mặc kệ từ phương diện nào mà xem, Diệp Khai đều không có tổn thất.
Đầu tiên, hắn nói hắn kéo về năm trăm triệu quyên góp, đây là chiến tích, nhưng xác thực có bổ sung điều kiện, được rồi, điều kiện này nghe không hợp thói thường, đơn giản chỉ là quyền đặt tên mà thôi, đây là chuyện chỉ theo danh nghĩa.
Nếu trong thành phố Đông Sơn, thậm chí là trong tỉnh không thể tiếp nhận điều kiện này, như vậy làm hư chuyện này lại chính là bọn họ, Diệp Khai đã làm hết lực lượng của mình, người khác không thể nói hắn không gắng sức xây dựng Đông Sơn.
Thế nhưng nếu như trong thành phố lẫn trong tỉnh chấp nhận điều kiện này, Diệp Khai thật sự có thể xác định viện trợ này hay sao? Hiện tại xem ra vẫn là một kế hoạch hư vô đâu.
Nhưng Lý Văn Hải tin tưởng với năng lực của Diệp Khai, sẽ không làm chuyện gì mà mình không nắm chắc.
Qua một lát cũng không còn ai nhảy ra nói chuyện, không ai nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ này, không ai dám nắm chắc có thể đi thuyết phục Nam Cung tiểu thư.
Mọi người ngay cả Nam Cung tiểu thư là người nào đều không biết rõ ràng, làm sao dám tiếp nhận chuyện như vậy đây?
Giang Hiểu Mai quan sát sắc mặt Diệp Khai, không phát hiện ra biểu lộ gì đặc biệt, trong lòng không khỏi có chút hồ nghi, nàng cũng không biết trong nội tâm Diệp Khai đang đánh bàn tính gì đây?
- Nếu như tất cả mọi người không còn ý kiến gì, như vậy chuyện này chỉ đành nhờ Diệp chủ tịch tốn chút tâm thôi.
Bí thư thành ủy Mộc Uyển Dung lên tiếng.
- Mộc bí thư nói rất đúng, dù sao cũng là quan hệ do Diệp chủ tịch kéo tới, chúng tôi làm sao có thể chen tay vào.
Lý Văn Hải đồng ý.
Mọi người đều nhao nhao đồng ý, tỏ vẻ cần Diệp chủ tịch tốn thêm nhiều tâm tư, đem viện trợ này xác định xuống tốt nhất, điều này đối với Đông Sơn mà nói là một quyên góp phi thường trọng yếu, đã có khoản quyên tặng này thì sự nghiệp giáo dục Đông Sơn sẽ đột nhiên tăng cao.
- Bất kể nói như thế nào điều này sẽ làm chúng ta tiết kiệm được thật nhiều kinh phí giáo dục, có thể đem tài chính đầu nhập được sang nhiều phương diện khác.
Giang Hiểu Mai nói ra.
Bên phương diện giáo dục cũng được phân công cho Giang Hiểu Mai quản lý, cho nên nàng đối với chuyện này vẫn đặc biệt quan tâm.
- Tôi cũng không có biện pháp gì, dù sao người ta không có thêm điều kiện nào khác, nếu như chuyện này không thể thì chỉ sợ là không được.
Diệp Khai xòe hai tay nói:
- Tôi tốn thêm chút miệng lưỡi đương nhiên không phải vấn đề gì lớn, chỉ là vạn nhất làm Nam Cung tiểu thư mất hứng trễ nãi sự tình, mọi người cùng biểu lộ chút thái độ đi, nhìn xem chuyện này phải chăng có thể làm hay không?
Diệp Khai nói như vậy dĩ nhiên là muốn nhóm ủy viên thường ủy cùng tiến hành biểu quyết.
Quyền đặt tên trường học toàn bộ do người tài trợ chủ đạo, chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra, chỉ là lần này quy mô thật quá lớn cho nên mọi người không thể nắm chắc, không ai muốn phải gánh trách nhiệm.
Một khi làm không tốt, chuyện này sẽ bị hấp thụ ánh sáng trong cả nước, dẫn tới ánh mắt chú ý của toàn bộ mọi người.
- Vậy thì biểu quyết một chút đi, đồng chí nào ủng hộ việc xác định tài trợ thì mời nhấc tay!
Bí thư thành ủy Mộc Uyển Dung nói.
Lời nói này của nàng thật xảo diệu, không hề nhắc tới vấn đề quyền đặt tên mà chỉ nói phải chăng ủng hộ vấn đề Nam Cung Vân tài trợ xây trường học.
Mọi người nghe được đương nhiên tìm không ra lý do phản đối, vì vậy đều giơ tay lên tỏ vẻ đồng ý.
- Ngoại trừ đồng chí Tôn Kế Hải vắng mặt xem như bỏ quyền, các đồng chí khác đều đồng ý!
Mộc Uyển Dung nhìn thấy gật nhẹ đầu, đối với kết quả này tỏ vẻ thỏa mãn.
Trong nội tâm mọi người đều có tính toán, Mộc Uyển Dung nói như thế tuy tránh được vấn đề quyền đặt tên, nhưng chuyện này vẫn còn tồn tại, dù sao cũng phải được giải quyết, chỉ là xem Diệp Khai có ngẫm lại biện pháp trong phương diện này hay không.
Theo rất nhiều người xem ra, nếu như nói lời của Diệp Khai là sự thật, như vậy giữa hắn cùng Nam Cung Vân hiển nhiên có tính toán trước, nếu không làm sao có chuyện vô duyên vô cớ lại đi vào Đông Sơn tài trợ xây trường học?
Hoặc là chỉ có tự Diệp Khai có thể giải quyết vấn đề này, cũng chỉ có hắn mới làm được.
Sau khi tan họp, mọi người tụ tập tốp năm tốp ba đàm luận hạng mục tài trợ xây trường học vừa rồi.
- Lý phó bí thư, ông cảm thấy độ tin cậy của chuyện này lớn không?
Mặc dù nói quan hệ giữa Đoạn Phi cùng Lý Văn Hải thoạt nhìn không quá hòa hợp, nhưng ở loại vấn đề như vậy cũng cần có trao đổi.
- Ai biết được?
Lý Văn Hải cũng không hiểu rõ chi tiết, chỉ có chút do dự nói:
- Diệp Khai đã nói như vậy, đương nhiên là nắm chắc rất lớn, tôi cảm thấy được hắn đem chuyện này ra thảo luận đơn giản chỉ vì muốn làm bộ làm tịch thêm đi?
Hai người thì thầm một lát đưa ra kết luận, Diệp Khai có ý định lợi dụng chuyện này đem uy tín của hắn tăng thêm tại thành phố Đông Sơn.
Dù sao gặp phải loại sự tình này không ai dám xuất đầu nói mình nhất định có thể xử lý, cũng chỉ dựa vào Diệp Khai ra tay.
- Tiểu tử kia tuổi không lớn nhưng mưu ma chước quỷ đầy mình, thật không biết làm sao mà lớn lên đây?
Lý Văn Hải không khỏi âm thầm oán hận.
Diệp Khai đi cùng Mộc Uyển Dung, cũng đang nói về chuyện này.
- Nhìn ra được mọi người rất chờ mong với kế hoạch kia!
Mộc Uyển Dung nói.
Tình thế đổ về một bên trong hội nghị thường ủy thật sự rất ít xuất hiện, chỉ có thể nói rõ trong loại sự tình này lợi ích của mọi người đều là nhất trí, cho nên không thấy có người đưa ra ý kiến phản đối.
- Anh chỉ muốn cho bọn họ chia sẻ hỏa lực mà thôi…
Diệp Khai cười cười nói.
Đối với chuyện đó kỳ thật Diệp Khai không đáp ứng Nam Cung Vân cũng không sao cả, chỉ là hắn nghĩ lại vì sao lại không đáp ứng nàng? Ít nhất trong chuyện này có thể gây ra đại động tĩnh, gây nên một hồi xôn xao trong quan trường, làm thật nhiều người muốn làm nhạt sự hiện hữu của hắn cũng không được.
Nhưng hắn cũng không muốn một người đảm nhiệm chuyện này, cho nên phải kéo mọi người cùng nhau gánh, tỏ vẻ chuyện này là tập thể quyết định, như vậy mặc dù có người nào tỏ vẻ bất mãn cho rằng quyền đặt tên có chút không ổn, trách nhiệm cũng không chỉ trút lên trên đầu của hắn.
- Vậy anh hãy nhanh đem chuyện này chứng thực xuống đi, tránh khỏi đêm dài lắm mộng!
Mộc Uyển Dung vẫn muốn làm chút chuyện thực tế cho nên thúc giục Diệp Khai.
- Được, ngày mai anh triệu tập người phụ trách huyện khu dự họp, an bài địa điểm xây dựng!
Diệp Khai gật đầu hồi đáp.