[Dịch]Quan Môn

Chương 968 : Thành quả chiến đấu chưa từng có 2

Ngày đăng: 05:39 16/09/19

Cam Tĩnh không chút khách khí, “ba ba” hai phát bắn gãy chân Phan Lục, sau đó mặc kệ hắn, hai người theo đường cũ chạy trở về. Truy kích chỉ là vấn đề nhỏ, đem đường lui của đám buôn ma túy chặn đứng mới là chính sự. Đây kỳ thật là một cuộc chiến không cân sức, sức chiến đấu của đám buôn ma túy cho dù mạnh mẽ chẳng lẽ còn mạnh hơn bộ đội võ cảnh thường xuyên huấn luyện hàng ngày? Nói tới sức chiến đấu, tự nhiên là bộ đội dã chiến cường đại nhất, tiếp theo là bộ đội võ cảnh, về phần cảnh sát duy trì trị an thì còn được, thật sự bảo họ đi bắn nhau, còn chưa chắc qua được những nhóm buôn ma túy liều mạng kia. Cam Tĩnh tìm một nóc nhà khá cao nằm bên trên chuyên môn bắn rụng những mục tiêu bại lộ, thật nhiều phần tử buôn ma túy bỗng nhiên bị bắn nổ đầu, khiến lòng người bàng hoàng, không còn tâm trí ứng chiến. Giằng co được hơn mười phút, không còn người nào đứng vững. Đợi khi bộ đội võ cảnh xông vào đem toàn bộ căn cứ gieo trồng anh túc khống chế lại, xem như cuối cùng thắng lợi hoàn toàn. - Chào Diệp chủ tịch! Trung tá Hà Quý Điền thấy Diệp Khai lập tức chào hắn. - Chào Hà trung tá, tình huống thương vong như thế nào? Diệp Khai gật nhẹ đầu dò hỏi hắn. Hà Quý Điền hiểu được Diệp Khai sẽ không đi quan tâm tình huống thương vong của đám buôn ma túy, hắn chỉ hỏi tình huống của nhóm bộ đội võ cảnh. - Khi còn ở ngoài cổng chính có hai chiến sĩ bị đạn lạc bắn trúng, nhưng không bị tổn thương trí mạng, còn có vài người bị xây xát một chút, chỉ có một người trọng thương, sau khi xông tới bị lựu đạn của đối phương tạc nổ, hiện tại đã xử lý khẩn cấp cần đưa tới bệnh viện cấp cứu! Hà Quý Điền đem tình huống hồi báo với Diệp Khai. - Được, xe cứu thương bệnh viện thành phố đã đến, người bị thương có thể lập tức cứu chữa! Đối với việc này Diệp Khai đã sắp xếp xong từ sáng sớm, mặc kệ cuộc chiến như thế nào xe cứu thương nhất định phải chuẩn bị sẵn. - Vậy thì tốt quá! Hà Quý Điền nghe nói liền vui vẻ. Chuyện khác còn dễ nói, hắn chỉ lo lắng chiến sĩ bị thương không đợi được, lúc này nghe Diệp Khai bảo đã chuẩn bị xong xe cứu thương không khỏi thở ra một hơi. Phải biết rằng có thể không chút thương vong mà nắm xuống trận chiến lần này, ý nghĩa đối với hắn thật lớn. Một khi xuất hiện đại lượng thương vong, phần công lao sẽ bị giảm bớt, khỏi cần phải nói trong nội tâm của họ đều cảm thấy có chút áy náy, dù sao có chiến hữu hi sinh. Quả nhiên không qua vài phút xe cứu thương đã tới, lập tức có người dùng cáng cứu thương đem chiến sĩ trọng thương mang đi. Diệp Khai lưu lại kiểm kê thành quả chiến đấu. Cuộc chiến này đánh gục hơn ba mươi phần tử buôn ma túy, bắt được hơn bốn mươi tên, khống chế hơn hai trăm công nhân gieo trồng hoa anh túc. Mặt khác trong sơn cốc còn phát hiện thiết bị chế độc thô sơ, có thể trực tiếp đem chất lỏng hoa anh túc gia công thành heroin, còn có hơn mười nhân viên kỹ thuật. Tìm được hơn hai trăm ký thuốc phiện đã chế thành heroin, thuốc nổ thành tấn, đủ loại súng ống, hơn vạn viên đạn. Lần này thu hoạch có thể nói là chưa từng có trong lịch sử thành phố Đông Sơn, thậm chí là trong lịch sử toàn bộ tỉnh Hà Đông. Trung tá Hà Quý Điền thấy được chiến lợi phẩm đôi mắt đều trợn thẳng, lúc hắn bị Mộc Uyển Dung phái tới trong lòng còn có chút mâu thuẫn, không biết mấy vị lãnh đạo đang làm trò gì, sau khi đi tới nơi này mới biết được không phải Diệp Khai bị công kích muốn bọn họ chạy tới hỗ trợ, mà là muốn lôi đình quét độc. Sau khi chính thức khởi chiến, hắn mới phát hiện nhóm buôn ma túy quả nhiên hỏa lực cường đại, nếu không phải là quân chính quy thật sự không làm gì được bọn hắn, đợi sau khi đi vào trong liền phát hiện những người này thực sự đang gieo trồng thuốc phiện! Hiện tại quá tốt, một phần công lao lớn đang bày ra trước mắt. Thật hiển nhiên, là lãnh đạo thành phố, Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai mặc dù có công lao nhưng công lao tác chiến sẽ thuộc về lực lượng bộ đội võ cảnh, mà trung tá Hà Quý Điền là quan chỉ huy được lợi đương nhiên lớn nhất. Chỉ là công lao chiến đấu lần này đã giúp cho hắn tấn chức một cấp là chuyện ván đã đóng thuyền, lại còn có khả năng nắm được nhất đẳng công hoặc là tập thể nhất đẳng công. Cơ hội như vậy thật sự không dễ có! - Người phụ trách của các anh là ai? Diệp Khai nghỉ ngơi chốc lát bắt đầu thẩm vấn tù binh. - Là Lục gia, đã chạy rồi… Có người hồi đáp. Đối với việc Phan Lục tự mình chạy trốn, những người này ý kiến rất lớn, tự nhiên không ai chịu giấu diếm gì cho hắn. - Chạy? Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ, trong lòng tự nhủ chúng ta tấn công như sét đánh như thế nào còn có người chạy trốn được đây? Nhưng hắn lập tức liền nghĩ tới tên gia hỏa trọng thương nằm lại trong khe nước…