[Dịch]Quan Môn

Chương 991 : Cùng bố trí cạm bẫy?

Ngày đăng: 05:40 16/09/19

Cha của Cù Hữu Nghĩa năm xưa xác thực là một gã hòa thượng Đông Sơn Tự. Lúc đó tuổi tác của Cù phụ cũng không lớn, lại rất lanh lợi, bề ngoài tuấn tú, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của chùa, cho nên khi người trong chùa cần chôn giấu một ít tài vật không thể mang đi theo, Cù phụ cũng tham dự chuyện này. Chẳng qua đạo đức của những người thời kỳ đó quả thật đáng khen, cả đời họ mặc dù không trở lại đại lục nhưng vẫn giữ kín bí mật, không hề đề cập tới bảo tàng Đông Sơn Tự với bất cứ ai. Nếu không phải Cù phụ trước khi lâm chung không biết nghĩ thế nào lại vô ý thức nói ra chuyện bảo tàng Đông Sơn Tự, trùng hợp bị Cù Hữu Nghĩa nghe được thì hắn cũng không biết rõ cha mình năm xưa từng làm hòa thượng, còn tham dự việc chôn bảo tàng. Trên thực tế trước kia Cù Hữu Nghĩa cũng không đem chuyện này để trong lòng, chỉ vì cảm thấy tin tức kia không đáng tin cậy. Nhưng sau đó Long Chính Tiết đến Hà Đông nhậm chức chủ tịch tỉnh, Cù Hữu Nghĩa theo hắn đến Hà Đông liền phát hiện Đông Sơn Tự quả nhiên thực sự từng tồn tại, hơn nữa lịch sử cũng nhất trí với sự miêu tả của Cù phụ ngày trước. Bởi như vậy Cù Hữu Nghĩa liền động tâm tư, sau khi loại bỏ những tin vỉa hè đã biết bảo tàng là thật sự, nhưng không biết rõ vị trí cụ thể, cho nên hắn mới nghĩ ra phương pháp trùng kiến Đông Sơn Tự, hơn nữa còn làm khai thác bất động sản, mục đích của hắn là hi vọng mượn cơ hội này đào móc bảo tàng Đông Sơn Tự. Theo lời nói của cha hắn năm đó, bảo tàng của chùa có tới mấy chục pho tượng phật bằng vàng ròng, một tượng Ngọc Quan Âm thượng đẳng, còn có thật nhiều đồ cổ giá trị liên thành, thật khó thể đánh giá. Nếu như lấy được bảo tàng Đông Sơn Tự, dù Cù Hữu Nghĩa cần ném vào nơi này hơn trăm triệu cũng đều đáng giá. Huống chi hoàng kim có giá ngọc lại vô giá, hiện tại thị trường ngọc thạch dần dần cường thịnh, phật tượng ngọc thạch đem đấu giá thật sự là lên đỉnh hoàng kim. Nếu có thể tìm được pho tượng ngọc thạch kia giá trị còn vượt qua hết thảy những pho tượng phật bằng vàng khác. Căn cứ vào nguyên nhân như vậy Cù Hữu Nghĩa mới kiên định ý nghĩ trùng kiến Đông Sơn Tự, cực lực thúc đẩy Long Chính Tiết để cho hắn ủng hộ mình trùng tu chùa chiền, chỉnh hợp tài nguyên du lịch Đông Sơn. Tuy Long Chính Tiết không hiểu rõ mục đích thực sự của Cù Hữu Nghĩa, nhưng với hiểu biết của hắn người kia là dạng điển hình không có lợi sẽ không nhúng tay, làm như vậy nhất định là phải có nguyên nhân. Nhưng từ phương diện nào mà xem Long Chính Tiết cũng cảm thấy được hành động này của Cù Hữu Nghĩa không có thiệt hại gì với hắn, dù sao chỉ cần tài nguyên du lịch Đông Sơn được xây dựng thành đều sẽ gây ảnh hưởng rất mạnh đến nền kinh tế trong tỉnh. Long Chính Tiết không có lý do gì đi phản đối ý định của Cù Hữu Nghĩa, bởi vậy chỉ có thể ra lực mà ủng hộ. Đương nhiên, nếu để cho Long Chính Tiết biết được mục đích thực sự của Cù Hữu Nghĩa, như vậy hắn chắc chắn sẽ không đồng ý ý nghĩ điên cuồng kia, bất kể thế nào hắn cũng là chủ tịch tỉnh, không khả năng cho phép những thương nhân bên ngoài tùy ý làm bậy, âm mưu trộm lấy tài bảo quốc gia. - Ai, chuyện này còn phải tranh thủ mới được, nếu để lộ tiếng gió thật sự là không dễ làm rồi. Trong lòng Cù Hữu Nghĩa kỳ thật vô cùng sốt ruột. Lòng của hắn khẩn trương không chỉ vì mục đích đào bảo không được thuận lợi như ý nguyện, đồng thời còn vì Cù Sĩ Vinh bị giam trong Cục cảnh sát, điều này làm cho hắn phi thường đau đầu. Đối với lực ảnh hưởng của Long Chính Tiết hắn cũng đã dần dần xem thường, đường đường một chủ tịch tỉnh lại không làm gì được một chủ tịch thành phố, kết quả như vậy Cù Hữu Nghĩa không cách nào lý giải. Hoặc là ở trong nội tâm của Long Chính Tiết một thương nhân đến từ Hong Kong như hắn thật sự không chút quan trọng nào sao? Cù Hữu Nghĩa nghĩ tới điểm này trong lòng cũng cảm thấy xoắn xuýt. Cù Sĩ Vinh say rượu đụng người cũng vậy, không bằng lái cũng thế, kỳ thật những chuyện này ở trong mắt Cù Hữu Nghĩa chẳng đáng là gì, sở dĩ chuyện này biến thành phiền toái như thế là vì có Diệp Khai can thiệp vào. Nếu không như thế Cù Sĩ Vinh đã được phóng thích từ sớm. Cho nên Cù Hữu Nghĩa càng nghĩ càng cảm giác mình không nên kẹp ở giữa đấu tranh của Long Chính Tiết cùng Diệp Khai cho họ trút giận, hắn nên chủ động một chút câu thông với Diệp Khai, tranh thủ đem chuyện này giải quyết cho xong, bằng không mà nói thời gian càng lâu trong lòng càng loạn, bất lợi với kế hoạch triển khai đầu tư tại thành phố Đông Sơn của hắn. Nếu như sự tình của Cù Sĩ Vinh không được giải quyết, như vậy kế hoạch tầm bảo của hắn tại Đông Sơn cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng, thậm chí là nửa đường chết non, đây là kết quả mà hắn không cách nào tiếp nhận. - Là thời điểm nên nói chuyện với vị Diệp chủ tịch kia một chút! Cù Hữu Nghĩa suy nghĩ một lúc rốt cục hạ quyết tâm. A Tứ nhìn lão bản của mình, phát hiện trên mặt hắn luôn liên tục thay đổi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, những thủ hạ như hắn ở những thời điểm này luôn vô cùng khó khăn, có trời mới biết trong nội tâm lão bản đang suy nghĩ những chuyện gì. - A Tứ, cậu đi tìm một hội quán, tìm vài cô gái xinh đẹp, tôi muốn mời Diệp chủ tịch ngồi một chút, bàn chút công việc! Cù Hữu Nghĩa nói với a Tứ. - Dạ, lão bản! A Tứ lập tức trả lời. Là trợ thủ đắc lực của Cù Hữu Nghĩa, tác dụng của a Tứ rất lớn, ý nghĩ linh hoạt, loại chuyện này giao cho hắn xử lý vô cùng phù hợp. Sau khi a Tứ rời khỏi Cù Hữu Nghĩa lại rơi vào trầm tư, nghĩ đến mình nên dùng biện pháp gì mới có thể thuyết phục Diệp Khai mở một mặt lưới cho Cù Sĩ Vinh. … Lúc này Diệp Khai đang ngồi trong văn phòng làm việc của mình nghe Đặng Kim Hữu báo cáo. Bản báo cáo là về tình huống bên Đông Sơn Tự, cho nên Đặng Kim Hữu mang theo Viên Phương cùng cảnh viên Vương Tùng Dã đêm qua canh giữ tại Đông Sơn Tự cùng nhau qua tới. - Bản lĩnh ký họa rất giỏi, bức họa giống như đúc! Diệp Khai nhìn thấy bức vẽ Vương Tùng Dã mang tới, tán thưởng một câu: - Lão Đặng, Cục thành phố của các vị có được nhân tài như vậy phải dùng tốt mới được. - Diệp chủ tịch chỉ thị rất chính xác, trên thực tế Vương Tùng Dã là một cảnh sát kinh nghiệm phong phú trong Cục chúng tôi, gần đây đang chuẩn bị đề bạt trọng dụng. Đặng Kim Hữu tương đối hiểu rõ nhân viên của mình: - Lần này tôi đem nhiệm vụ an bài xong xuôi, Viên chi đội trưởng nghe nói do Diệp chủ tịch quyết định đã phối trí đội ngũ tinh anh, sự thật đã chứng minh lần này thật chính xác, Vương Tùng Dã làm được không tệ. Thái độ của Vương Tùng Dã có chút câu nệ, dù sao đang ở trước mặt chủ tịch thành phố cùng phó chủ tịch, muốn nói không khẩn trương là không khả năng. Cũng may bản thân Đặng Kim Hữu kiêm chức cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, không xem là người ngoài, mà Diệp Khai trẻ tuổi thoạt nhìn cũng gần gũi, điều này mới làm trong lòng hắn cảm thấy dễ chịu hơn một ít. - Hiện tại chúng tôi đã điều tra rõ người đàn ông mặt ngựa này chính là tùy tùng của chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa, tên là a Tứ, là một nhân vật có bối cảnh hắc đạo, từng phạm án bên Hong Kong đều được Cù Hữu Nghĩa giải quyết, cho nên xem như là thủ hạ đáng tin của hắn. Viên Phương giới thiệu: - Về phần vài người khác đều là thủ hạ của a Tứ, theo thủ pháp của bọn hắn nhìn lại, từng làm hoạt động trộm mộ nhiều lần, chúng tôi căn cứ theo đầu mối này điều tra liền phát hiện Cù Hữu Nghĩa có liên quan tới vài vụ án văn vật bị buôn lậu ra hải ngoại, rất có thể là hành động có tổ chức. Năng lực bên Cục cảnh sát thành phố cũng rất tốt, ít nhất ở trong một ít đại án vẫn có thể điều tra ra được manh mối. Nhưng Vương Tùng Dã bọn họ có thể trong thời gian ngắn như vậy đã thăm dò được lai lịch của nhóm người Cù Hữu Nghĩa, xem như không tầm thường rồi, ít nhất đội ngũ cảnh sát này không tệ. - Lão Đặng, anh mang binh thật có phương pháp, thuộc hạ đều là tinh binh cường tướng! Diệp Khai nghĩ tới đây không khỏi khen Đặng Kim Hữu một câu. - Ha ha, xem như là tận trung cương vị công tác thôi. Đặng Kim Hữu nghe Diệp Khai khoa trương mặt mày cũng hớn hở. Bình thường Diệp Khai rất ít khen ngợi người khác, hắn khoa trương như vậy giống như nhận đồng năng lực của người ta, Đặng Kim Hữu nghe xong trong lòng đương nhiên vui vẻ. - Diệp chủ tịch, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì? Viên Phương hỏi: - Hiện tại nhìn lại những người này trước khi đắc thủ nhất định sẽ không chịu buông tay, ngàn ngày đề phòng cướp là chuyện không thể làm, chúng ta dù sao cũng phải nắm giữ quyền chủ động mới tốt. - Không sai! Diệp Khai nghe xong gật đầu khen ngợi: - Viên đội trưởng nói thật có đạo lý, chúng ta phải đem quyền chủ động nắm giữ trong tay mình, không thể để cho đối phương nắm mũi dẫn đi. Cho nên chúng ta phải có bước an bài cụ thể tiếp theo, mọi người thương lượng một chút nhìn xem có được hay không? - Thỉnh Diệp chủ tịch chỉ thị! Mọi người đồng thời tỏ thái độ. Diệp Khai gật nhẹ đầu, chứng kiến sắc mặt mọi người nghiêm túc, biết rõ trải qua nhiều sự tình nên mọi người đều đã tràn đầy tôn trọng hắn, lập tức cũng không do dự đem ý nghĩ của mình nói với họ. - Trước mắt chúng ta nên phân thành hai bước, thứ nhất là thẩm tra những người biết được về chùa chiền năm xưa, nhìn xem phải chăng có thể xác định được vị trí đặt chuông ngày trước hay không. Diệp Khai nói ra: - Nếu như có thể xác định điểm này, như vậy chúng ta sẽ biết được vị trí cung điện ngầm dưới đất, an toàn của bảo tàng xem như được cam đoan rồi. - Nếu như chúng ta không điều tra được vị trí đặt chuông trước kia, như vậy cần động đầu óc đổi biện pháp dẫn dụ đám người Cù Hữu Nghĩa tiến vào, để cho họ chui đầu vô lưới! Diệp Khai thấy ba người chăm chú, liền nói với họ. - Như vậy…chẳng lẽ chúng ta lập bẫy sao? Đặng Kim Hữu nghe xong lập tức liền phản ứng, chỉ là hắn cảm thấy nếu lập bẫy, đám người Cù Hữu Nghĩa sẽ mắc lừa sao? Phải biết rằng tuy cảnh sát thông minh, nhưng Cù Hữu Nghĩa cũng không phải kẻ ngu ngốc! - Ha ha, nếu như chúng ta tự làm ra một bản đồ kết cấu kiến trúc Đông Sơn Tự, cố ý lộ ra, anh nói Cù Hữu Nghĩa có mắc lừa hay không? Diệp Khai cười hỏi ngược lại. Mọi người nghe xong lập tức hai mắt tỏa sáng, trong lòng tự nhủ biện pháp này ngược lại rất tốt, không ngại thử một lần.