[Dịch]Quan Môn

Chương 997 : Chuẩn bị trở về thủ đô

Ngày đăng: 05:40 16/09/19

- Vị Giang phó chủ tịch kia phái đoàn rất đủ ah! Sau khi lên xe, Đường Mộc chợt phàn nàn: - Lãnh đạo giúp nàng như vậy, ngay cả chào hỏi cũng không thèm làm? - Nữ nhân đến từ thủ đô, khí tràng đều rất lớn! Ở bên cạnh Cam Tĩnh xen vào nói. Lý Hải nghe xong trừng mắt liếc Cam Tĩnh: - Nói mò gì đấy, lo lái xe của cậu đi! Tuy lời nói như vậy cũng không xem là gì, nhưng Diệp Khai cũng đến từ thủ đô, mà nữ nhân của hắn trên cơ bản đều có bối cảnh thủ đô, để cho hắn nghe xong nội tâm không thoải mái thì không tốt lắm. Cam Tĩnh hiểu được mình nói chuyện có chút lỡ lời, lập tức câm miệng không thảo luận, an tâm lái xe. - Lời này của cậu cũng không thể nói là sai lầm, nhưng cũng không đúng lắm. Diệp Khai lơ đễnh, vừa cười vừa nói: - Nữ nhân thủ đô, khí tràng xác thực cường một chút, nhưng loại tình huống này cùng tính cách của mỗi người đều rất có quan hệ, đồng dạng gạo dưỡng trăm dạng người, mặc dù là trong thủ đô những cô gái ôn nhu đáng yêu vẫn còn rất nhiều đấy. - Lãnh đạo nói đúng, là do tôi nghĩ hẹp rồi! Cam Tĩnh vừa cười vừa nói: - Lúc nào quay về thủ đô, tôi cũng muốn thông đồng một cô gái ôn nhu ngoan ngoãn xem sao. - Ha ha, qua mấy ngày sẽ trở về một chuyến thôi! Diệp Khai cười nói. Trải qua việc hôm nay, Diệp Khai không còn tâm tình tiếp tục đi dạo phố. Bên Cục cảnh sát thành phố rất nhanh đã gọi điện thoại tới, là do Đặng Kim Hữu tự mình gọi qua. - Diệp chủ tịch, vừa rồi nghe lão Ngô nói với tôi tình huống lừa đảo giả tai nạn giao thông tống tiền, cũng đã điều tra rõ ràng, hai gã nhân viên cảnh sát đồn Nam Quan có quan hệ thân thích với mấy người kia, đã có hành vi dung túng bọn hắn, hiện tại đã tiến hành phê bình nghiêm túc đồn cảnh sát Nam Quan, đã giao trách nhiệm chỉnh đốn cùng cải cách. Đặng Kim Hữu báo cáo với Diệp Khai trong điện thoại. - Được! Diệp Khai lên tiếng, tỏ vẻ không có gì dị nghị. - Còn có một việc, mấy người kia xác thực không phải vi phạm lần đầu, đã gây ra năm vụ án, đều là giống như thế… Đặng Kim Hữu thoáng do dự, lại nói với Diệp Khai: - Hơn nữa bên trong còn có bản án có tính chất càng thêm ác liệt… - Án trong án? Rốt cục là tình huống như thế nào? Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ. - Những người này có cố ý chế tạo sự cố giao thông, khiến người bị tàn phế! Đặng Kim Hữu hồi đáp. Nguyên lai khi thẩm tra xử lý những người kia, Cục cảnh sát thành phố liền phát hiện tình huống mới, điều tra thêm năm vụ án, bên trong có một sự kiện là bọn hắn lợi dụng một đứa trẻ lang thang khiến thằng bé bị đụng phải, kết quả xe con đã cán gãy xương đùi thằng bé, tạo thành tàn tật nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã không thể cứu sống. - Vì bản án này bọn hắn đã lừa bịp tống tiền chủ xe mười vạn đồng. Cảm xúc của Đặng Kim Hữu có chút trầm thấp nói: - Nhưng sau vụ án đó, đứa trẻ lang thang kia đã mất tích, đoán chừng…đã mất! - … Diệp Khai nghe xong nín lặng, thật lâu mới lên tiếng: - Đám cặn bã! Chuyện như vậy nhất định phải phán nặng, nhưng mặc dù biết rõ tình huống như thế tồn tại nhưng lại khuyết thiếu bằng chứng, không có chứng cớ rõ ràng thì không thể cân nhắc được hình phạt. Nhưng nếu đã cho hắn biết có chuyện như vậy xảy ra, hắn nhất định không thể buông tha. Làm cho người phẫn hận chính là loại hành vi kia đã chà đạp lằn ranh của đạo đức xã hội, ngay cả tiêu chuẩn làm người cơ bản cũng đã vượt qua. - Theo nghiêm xử lý, hướng mức độ xử chung thân mà cân nhắc, để cho bọn hắn không thể ra ngoài! Diệp Khai làm ra quyết định. - Được! Đặng Kim Hữu nghe xong gật đầu đồng ý. Đối với quyết định của Diệp Khai, Đặng Kim Hữu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, trước kia khi ở thời gian nghiêm đánh hắc bang, chỉ trộm một ống tuýp có thể bị phán hai mươi năm, cản đường đoạt năm đồng tiền có thể bị phán án tử hình, nếu đem ra so sánh hình phạt hiện tại xác thực quá rộng rãi, tha thứ người phạm tội cũng quá khoan dung. Sự thật chứng minh nghiêm hình luôn có hiệu quả, dựa theo chế độ nhân đạo lại biến thành ô dù cho phần tử phạm tội, nhưng cho tới bây giờ lại gây hại cho người tốt, về phần nói luật pháp bảo hộ cho người chưa trưởng thành lại thúc đẩy một cách phạm tội mới, khiến cho tuổi tác phạm tội rút xuống ở mười lăm mười sáu tuổi, có những đứa trẻ khi phạm án thực sự vô cùng hung tàn, quả thật làm người nhìn thấy mà giật mình. Chính vì tình huống như vậy nên người nào đi qua Singapore đều tuân theo pháp luật vô cùng nghiêm chỉnh điển hình, nhưng vừa về tới quốc nội lập tức trương dương ương ngạnh không có việc xấu nào không làm, quả thật là vô cùng trái ngược. Sau khi cúp điện thoại, mọi người nhìn thấy sắc mặt Diệp Khai thật khó xem, không ai dám lên tiếng hỏi. - Nhị thiếu gia, đi đâu? Cam Tĩnh hỏi. Diệp Khai còn đang cân nhắc nên đi đâu thì điện thoại lại vang lên, là do Diệp Tử Bình gọi tới, muốn hắn ngày mai quay về thủ đô một chuyến, có một số việc cần thương lượng một chút. - Dạ, con đã biết! Diệp Khai gật đầu đáp ứng. Kế hoạch quay về thủ đô một chuyến Diệp Khai đã sớm chuẩn bị, chỉ là gần đây sự tình quá nhiều, từng chuyện đều cần xử lý nên kế hoạch mới bị kéo dài. Theo tính toán lần này quay về thủ đô còn phải đem chuyện của Nam Cung Vân xử lý cho xong, dù sao những yêu cầu kia Nam Cung thế gia đều đã đáp ứng thực hiện gần hết, vậy thì hắn cũng cần phải phát lực giúp cho họ cảm thấy số tiền kia dùng có giá trị! Vì vậy Diệp Khai gọi điện cho Nam Cung Vân, tỏ vẻ ngày mai mình cần quay về thủ đô một chuyến, muốn nàng cùng đi. - Có phải đã có tin tức hay không? Nam Cung Vân nghe xong lời nói của Diệp Khai ngược lại có chút cao hứng hỏi. Việc này thật sự khó trách, Nam Cung thế gia quay về là việc lớn, nhưng còn quan hệ tới việc phân phối gia sản, cùng vấn đề chọn lựa tân gia chủ, Nam Cung Vân đương nhiên là phi thường quan tâm. Phải biết rằng từ sau khi Nam Cung Vân đi về đại lục vẫn chưa lấy được tiến triển gì quá lớn, bên gia tộc đã tỏ vẻ không được hài lòng. Nhất là nghe nói Nam Cung Vân đã đáp ứng chi ra một tỷ tài chính đầu tư vào Minh Châu, hơn nữa còn quyên góp xây một trăm ngôi trường, thanh âm phản đối trong gia tộc càng thêm lớn hơn rất nhiều. Nếu như trong thời gian ngắn nàng còn chưa thể xuất ra được thành quả vững chắc, không chừng trong nhà sẽ thay người khác, dù sao ai cũng vô cùng hứng thú đối với việc tranh đoạt gia sản cùng vị trí tân gia chủ. - Phải, lần này mang cô đi về gặp vài người, đem sự tình định ra cho xong! Diệp Khai gật đầu đáp. Nam Cung Vân nghe được nội tâm đại định, lập tức liền đồng ý nói: - Nếu sự tình làm thành, tôi sẽ đem Lý Hiền Xu đưa luôn lên giường vấn an anh! - Đừng nhắc tới mấy chuyện linh tinh này nữa… Diệp Khai lập tức hừ một tiếng nói. Tuy Lý Hiền Xu thật xinh đẹp nhưng còn chưa tới mức khiến Diệp Khai say mê, nhất là trên người nàng có quá nhiều phiền toái, Diệp Khai không thích tiếp tục trêu chọc thêm phiền phức, dù sao với tính cách của hắn mà xem, một khi dính vào mỹ nữ đều phải phụ trách với người ta hết lòng. Sở dĩ Diệp Khai chịu giúp Nam Cung Vân thứ nhất vì nàng đồng ý hạ vốn gốc, mặt khác vóc người cũng thuận mắt hắn, còn có ý nghĩ tự động hiến thân, cho nên Diệp Khai không bài xích nàng. Một nguyên nhân khác, Diệp Khai tràn ngập tò mò đối với vị Nam Cung Kinh Hồng uy danh một thời kia. Dù sao nếu bàn về tư lịch, Nam Cung Kinh Hồng còn sâu đậm hơn cả Diệp lão gia tử, có thể nói là nhân vật truyền kỳ. Nếu nhân vật như vậy có thể trở về, với phương diện tăng lên lực ảnh hưởng trong nước nhất định là sẽ có lợi. Hiện tại quốc gia theo chỉnh thể mà nói thực lực kinh tế đang không ngừng tăng lên, sinh hoạt của nhân dân còn chưa hoàn toàn được thay đổi, địa vị quốc tế còn cần được tăng cường, cho nên Nam Cung Kinh Hồng trở về đối với cao tầng mà nói là lạc quan đồng ý. Mặc dù nói trên người Nam Cung Kinh Hồng có khả năng giấu diếm thật nhiều bí mật, nhưng theo Diệp Khai cảm thấy qua nhiều năm như vậy những người trong cuộc đều đã chết gần hết, những bí mật kia cũng không còn bao nhiêu trọng yếu, nhất là tuổi tác Nam Cung Kinh Hồng đã cao, nếu như hắn nói mình già bị hồ đồ không nhớ gì nữa, còn có ai có thể từ trong miệng của hắn ép hỏi ra được gì nữa sao? Cho dù hắn có chủ động nói ra điều gì đó, cũng không đủ tin tưởng đi? Bất kể nói như thế nào, Diệp Khai vẫn tràn đầy hứng thú đối với sự trở về của Nam Cung Kinh Hồng. Hơn nữa nếu làm tốt chuyện này, đối với Diệp gia mà nói sẽ tăng lên lực ảnh hưởng tại hải ngoại, dù sao địa vị của Nam Cung gia tại Châu Âu có chút bất đồng, có thể nói là một trong những lực lượng hạch tâm của người Hoa tại Châu Âu, bọn họ trở về mang tới ảnh hưởng tuyệt đối không đơn giản. Đương nhiên muốn làm thành chuyện này lực cản cũng khá lớn. Một mặt là bên Đài đảo khẳng định không vui, dù sao trước kia Nam Cung Kinh Hồng là thượng tướng, hắn đột nhiên quay về đại lục có thể nói là loại hành vi vẽ mặt, làm bọn họ cảm thấy lực lượng của mình giống như mặt trời sắp lặn, có chút không nhịn được nữa rồi. Việc đấu tranh chính trị trong đảo đang ở thời kỳ căng thẳng, hiện tại xuất hiện thêm sự kiện như thế tình huống sẽ càng thêm phức tạp, cho nên bọn họ sẽ cực lực ngăn cản chuyện này phát sinh, thậm chí sẽ vận dụng thủ đoạn phi thường quy mà cản trở chuyện này. Một phương diện khác là phản ứng trong nước, dù sao trước kia Nam Cung Kinh Hồng từng đắc tội rất nhiều người, con cháu của những người kia cũng có chút lực ảnh hưởng trong võ đài chính trị, tâm tình của họ như thế nào hiện tại thật sự khó nói. Trọng yếu nhất chính là Diệp Khai cảm giác có một cỗ lực lượng bí mật ngăn cản sự trở về của Nam Cung Kinh Hồng, mà cỗ lực lượng kia tựa hồ có liên quan tới Bộ an ninh, điều này làm trong lòng Diệp Khai có chút chần chờ. Hắn không hiểu rõ nhân vật sau màn rốt cục lại là ai, mục đích của họ lại là gì? Diệp Khai cảm thấy lần này không chỉ cần đạt được cao tầng ủng hộ, đối với bên Bộ an ninh cũng cần có một sự kết thúc, hắn lo lắng mình cần tìm bộ trưởng Tưởng Hiển Thông để giải quyết cho xong việc này. - Ai, vì sao mình gặp được toàn là chuyện phức tạp đây này? Nghĩ tới đây, Diệp Khai không khỏi thấy đau đầu.