Quan Sách

Chương 1004 : Lập tức gặp chuyện không may!

Ngày đăng: 11:20 18/04/20


Đêm...



Dãy số 4 tòa nhà lãnh đạo Thành ủy Hoàn Thành.



Một chiếc Audi màu đen chạy như bay xẹt thành một đường cong dừng lại ở trước cửa dưới lầu.



Từ sau xe bước xuống một người đàn ông áo đen, ông ta đi vội về phía lầu số bốn.



Nếu như là ban ngày, người trong nhà nhất định có thấy thấy rõ người vừa đến chính là Trưởng ban thư ký Thành ủy, Vương Kỳ Hoa.



Đêm hôm khuya khoắt, Vương Kỳ Hoa đến nhà lầu số bốn là có chuyện gì?



Vương Kỳ Hoa lên tới lầu ba, ông ta trấn tâm một chút, thật cẩn thận nhấn chuông cửa.



Tiếng chuông cửa đinh đinh rất rõ ràng, khiến lòng ông ta không khỏi có chút lo lắng.



Bí thư đột nhiên thông báo muốn gọi mở một cuộc họp khẩn cấp, Vương Kỳ Hoa lần lượt liên hệ vài lãnh đạo thành phố, duy chỉ có Trần Phó bí thư không liên lạc được.



Vốn Vương Kỳ Hoa có thể gọi điện thoại cho Trương Quốc Dân, nhưng ông ta đắn đo mãi, cuối cùng cũng quyết định tự mình đến, với vì ông ta biết, hội nghị ngày hôm nay, Trần Kinh là nhân vật mấu chốt.



Chuông cửa vang lên thật lâu, từ micro trên cửa truyền ra thanh âm:

-Ai đấy?



-Trần Phó bí thư! Là tôi, Kỳ Hoa!

Vương Kỳ Hoa hạ giọng nói.



Ước chừng 30 giây sau, Trần Kinh mặc áo ngủ, khuôn mặt còn đang ngái ngủ ra mở cửa.



Vương Kỳ Hoa vội nói:

-Trần Phó bí thư, ngại quá, muộn như vậy còn đến quấy rầy cậu nghỉ ngơi!



-Có việc gì gấp sao?

Trần Kinh hỏi.



Vương Kỳ Hoa gật đầu, nói:

-Vâng, Trần Phó bí thư, Bí thư tổ chức hội nghị khẩn cấp!

Ông ta hạ giọng nói:

-Là về vụ án 6.23 đó ạ!



-Hả?
Ông ta nổi giận trong bụng nhưng không cách nào giải tỏa, đối mặt với Khương Thiếu Khôn, ông ta có chút ít băn khoăn. Nhưng đối mặt với Vệ Hoa, ông ta không chút băn khoăn, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng kiếm được chỗ giải tỏa.



Mà cơn giận lần này của ông ta khiến hội trường vốn đã rất áp lực lại càng lạnh lẽo, không ai dám nói tiếp nữa.



-Trần Phó bí thư, anh cho ý kiến về việc này đi. Tôi không rõ, lúc trước khi anh phụ trách một khối công tác, thì chưa từng xảy ra vấn đề gì hư vậy, cho tới bây giờ chưa có gây ra cho Thành ủy nhiều phiền toái như vậy. Tại sao đổi người khác liền có chuyện?



Có phải là cán bộ của chúng ta đầu to không lọt, hay là vấn đề căn bản chính là năng lực của cán bộ có vấn đề?

Nhạc Vân Tùng tức giận nói.



Cơn giận của ông ta vẫn chưa hết, lời nói rất khó nghe.



Lời này của ông ta rõ ràng cho thấy nâng Trần Kinh lên, mà mũi giáo hướng về phía Vệ Hoa và Khương Thiếu Khôn.



Vệ Hoa thì không sao, vừa mới bị chửi nên ông ta cũng quen rồi, Khương Thiếu Khôn nghe những lời này của Nhạc Vân Tùng mà nghẹn đỏ bừng mặt, lại muốn phát hỏa.



Ông ta hiện tại hận không thể chửi thề.



Từ khi tiếp nhận vụ án 6.23, ông ta liền sợ nhất là xuất hiện chuyện như vậy, ông ta ngàn phòng vạn phòng nghĩ hết mọi cách, nhưng cuối cùng lại có kết quả như vậy, ông ta có thể nào không tức giận?



Trần Kinh hơi trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn nhìn Vệ Hoa, lại nhìn nhìn Khương Thiếu Khôn nói:



-Việc đã đến nước này, vụ án này chỉ có thế tiếp tục. Vấn đề mấu chốt của vụ án này, Ủy ban kỷ luật tỉnh đều đã có lập hồ sơ, chúng ta chủ yếu vẫn là phối hợp là chính. Đương nhiên, đối với Lục Đào bị tố cáo liên quan, cơ quan công an của chúng ta phải mau bắt người này lại.



Nếu không một khi khiến người này sợ bỏ chạy, trách nhiệm của chúng ta sẽ càng lớn!



Trần Kinh lên tiếng nói điều này cũng không có điểm sáng, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, ngoại trừ cách đó ra không còn cách nào khác.



Nhưng ngoại trừ Trần Kinh ra, không ai thích hợp để nói điều này.



Lời của người khác không đủ trọng lượng, mà những lời này lại là nỗi thống khổ trong lòng Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn, suy nghĩ của bọn họ bây giờ đã sớm chuyển đến việc ổn định cục diện, nhắc tới tiến triển của vụ án bọn họ lại nhức đầu, sao có thể nói được những lời này?



-Anh nghe rõ chưa? Vệ Cục trưởng?

Nhạc Vân Tùng lạnh lùng nói.



Ông ta đưa tay phải ra chỉ chỉ:

-Anh lập tức đi sắp xếp, nhất định phải bắt những người có liên quan lại. Nếu xảy ra sai sót, chức vụ Cục trưởng này anh cũng không cần làm nữa, tự xử luôn đi!



Vệ Hoa đứng dậy, sắc mặt xám xịt đi ra ngoài, Trần Kinh nhìn ông ta từ phía sau thấy lưng ông ta có chút còng xuống, khóe miệng của hắn chợt mỉm cười, ánh mắt híp lại thành một đường cong nhỏ!