Quan Sách
Chương 1020 : Tình cờ gặp phiền phức!
Ngày đăng: 11:20 18/04/20
Sân bay Việt Châu.
Cô bé khóc đến chết đi sống lại, kề cà không muốn theo ba mẹ đến kiểm tra an ninh.
Sống chung một thời gian ngắn với Trần Kinh, hai cha con cô đã có cảm tình, hiện tại phải quay về Bắc Kinh, cô bé cũng muốn kéo Trần Kinh quay về chung.
Mặc kệ lời khuyên của Phương Uyển Kỳ, cô vẫn cứ nằng nặc đòi ba, cuối cùng Phương Uyển Kỳ xuất ra đòn sát thủ của ông bà nội, cô bé vẫn không buông tay Trần Kinh.
Nhìn thấy bộ dáng của con bé thế này, trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất khó chịu.
Hắn ôm lấy con gái, hôn lên gương mặt béo phị, dịu dàng nói:
- Con gái, con nghe lời ba, trước hãy về chung với mẹ. Ba ngày mai sẽ về thăm con, Nha Nha thích nhất búp bê có phải không? Buổi chiều ba sẽ mua cho con con búp bê, ngày mai con sẽ nhận được quà ngay.
Mắt cô bé đỏ lên, nhìn chằm chằm Trần Kinh, dần dần dừng khóc, âm thanh hơi thở như trẻ đang bú nói:
- Ba, ba nhớ đừng gạt con đấy. Ba phải mua cho con con búp bê xinh đẹp nhất nhé.
Trần Kinh nhẹ nhàng sờ đầucon gái nói:
- Đương nhiên rồi, Nha Nha của ba xinh đẹp như vậy, ba đương nhiên sẽ mua búp bê xinh đẹp nhất cho con.
Cô bé đãvòi được quàliền chuyển để tài, nói:
- Nha Nha đẹp nhất, búp bê đẹp thứ hai….
Cô bé có chút sợ hãi liếc nhìn Phương Uyển Kỳ, cái đầu nhỏ để sát vào tai Trần Kinh nói:
- Ba, ba đẹp thứ ba, còn mẹ chỉ đứng thứ tư thôi, cách cách...
Cô bé cười hì hì vỗ tay, nước mắt đã khô, lại mỉm cười.
Trần Kinh vội vàng rèn sắt khi còn nóng, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt để cho con gái đi theo mẹ đến kiểm tra an ninh.
Trần Kinh đứng ở bên ngoài vẫn nhìn theo hai mẹ con cho đếnkhi họ dần mất hẳn vào cuối lối đi của quầy kiểm tra an ninh, đoạn này cô bé gần như là đi ba bước lại quay đầu nhìn. Bàn tay nhỏ không ngừng vẫy.
Giọng nói của con gái nghe không rõ, nhưng Trần Kinh vẫn có thể nghe rõ ràng, con gái vẫn luôn kêu la:
- Hẹn gặp lại ba.
Đã không còn bóng người bên kia lối đi, Trần Kinh chỉ muốn đứng lại thật lâu.
Hai mẹ con Phương Uyển Kỳ đã đi, hắn cảm thấy trong lòng vắng vẻ, rất là khó chịu.
Hắn lần đầu tiên làm ba, cái loại cảm giác nhớ thương của một người cha với con, chỉ có người làm cha rồi mới có thể cảm nhận được.
Nơi này là một quán cơm mới mở trong năm nay ở Hoàn Thành
Hoàn Thành bây giờ, cửa lầu Nam Việt của Kim Lộ rất tốt, cấp bậc cũng rất cao, trải qua kinh doanh mấy năm, đã trở thành quán cơm nổi danh ở Việt Châu.
Mà Danh Thành Đông Phương tuy rằng mới mở, nghe nói ở đây cũng nổi bật không thua kém gì lầu Nam Việt trước kia.
Hôm nay địa điểm mà Cao Hà mời khách lại là Danh Thành Trung Bộ, điều này hiển nhiên cũng là vì Trần Kinh mà chọn chỗ tốt, cô là tìm rất công phu.
Trần Kinh đến Danh Thành Đông Phương, ngoài cửađã có người nhiệt tình tiến về trước tiếp khách nói:
- Anh là Bí thư Trần phải không? Đã có hai vị khách trong phòng Toản Thạch chờ anh.
Trần Kinh đi theo tiếp tân vào thang máy, lên tới lầu tám, hắn vừa ra thang máy, trong lòng có chút chấn động.
Toàn bộ lầu tám đều là khu phòng Toản Thạch, tầng trệt được trang hoàng theo phong cách Sở Giang, vừa ra thang máy, đầu tiên đập vào mắt chính là phong cảnh sơn thủy mô phỏng theo cảnh Sở Giang.
Đặc điểm sơn thủy của Sở Giang là thế núi hiểm trở nhiều đá, nhiều thác nước, pho tượng giả núi cũng được đắp nặn điểm này, có thể nói là bắt được mô phỏng sự tinh túy phong cành của Sở Giang.
Trần Kinh chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã cảm thấy sự thân thiết, không khỏi ám thầm bội phục ông chủ của quán cơm nay thật có tâm.
Sở Giang bao gồm tỉnh Sở Giang tỉnh và tỉnh Sở Bắc, có rất nhiều dòng người của hai tỉnh này du ngoạn ở Việt Châu, có thể khiến cho những người sinh ra ở Sở Giang cảm giác xem như đang ở nhà, đây rất có công lực, cũng tốn khá nhiều công sức.
Mà một đặc điểm khác của quán cơm này chính là thiết kế của phòng Toản Thạch rất tinh xảo.
Giữa là đại sảnh, bốn phía đều là hành lang.
Hành lang không được nối thẳng đến phòng riêng, thiết kế lớn như vậy có thể bảo đảm khách, hơn nữa hành lang cũng không phải thẳng tắp, có chỗ quẹo, trải qua đường ngoắt nghéo mới tới được nơi sâu thẳm.
Phòng mà Cao Hà thuê có tên là Hổ Đầu Sơn, ở phía Bắc.
Trần Kinh vừa nghe tên gọi Hổ Đầu Sơn, trong đầu liền nghĩ đến hình ảnh năm đó của Lễ Hà, năm đó Trần Kinh làm Phó cục trưởng Cục Lâm nghiệp ở Lễ Hà, Lễ Hà có một trạm kiểm tra gỗ tên là Hổ Đầu Sơn.
Dựa theo vị trí địa lý mà nói, quả thật Hổ Đầu Sơn nằm ởphía Bắc của Sở Giang, xem như là ngọn núi nổi tiếng ở phía Bắc của Sở Giang.
- Hổ Đầu Sơn?
Trần Kinh lẩm nhẩm đọc một lần, trong ánh mắt có chút say mê.
Năm tháng kia của Lễ Hà, vẫn mãi nằm trong ký ức của hắn. Nhưng hắn không ngờ, mình ở Việt Châu xa ngàn dặm, thân phận của mình và trước kia đã cách biệt một trời, vậy mà vẫn còn có cơ hội nghe được tên này…