Quan Sách
Chương 1025 : Bất thình lình xảy ra chuyện!
Ngày đăng: 11:20 18/04/20
Trần Kinh thị sát Ban Tuyên giáo.
Có Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo Lâm Dĩ Nam, Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Thành ủy Vương Kỳ Hoa đi cùng.
Ở trong hội nghị của Ban Tuyên giáo, Trần Kinh phê bình và đưa ra những dẫn chứng với những thiếu sót của công tác tuyên truyền trong giai đoạn gần đây.
Hắn nghiêm túc chỉ ra, công tác tuyên truyền ở Thành ủy vẫn luôn là một công tác trọng yếu trong các hoạt động quần chúng của Thành ủy. Như là thành tích công tác trên các phương diện ở Hoàn Thành, như là cần phải nắm và khống chế được con đường tuyên truyền, giữ quan hệ tốt đối với các bộ phận tuyên truyền ở các cấp trên và giới truyền thông, điều này là vô cùng quan trọng.
Trần Kinh chỉ ra, ở giai đoạn gần đây, do Hoàn Thành xảy ra một số vấn đề, lãnh đạo vẫn luôn chểnh mảng với công tác tuyên truyền, tinh thần làm việc của các đồng chí trong Ban Tuyên giáo thấp, tiêu cực chây lười, làm việc không chăm chỉ, các bộ phận không hợp tác cẩn thận, tất cả những vấn đề này tập trung tồn tại trong Ban Tuyên giáo hiện nay.
Trần Kinh nói rõ quan điểm, càng trong lúc khó khăn, càng không thể lơ là công tác tuyên truyền.
Bởi vì trên các ý nghĩa khác nhau mà nói, công tác tuyên truyền đại diện cho tinh thần của các giới trong xã hội ở Hoàn Thành, gặp phải bất kỳ khó khăn nào, không thể mất đi tinh thần, không thể mất ý chí.
Cho nên Trần Kinh yêu cầu, nhất định phải tăng cường công tác tuyên truyền, những người phụ trách có liên quan ở trong bộ phận, cần phải xem xét lại, nhất định phải nắm được toàn bộ phương án cải cách, cần phải lấy toàn cục diện mới để đối mặt với cục diện mới ở Hoàn Thành.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Lâm Dĩ Nam cùng với Trần Kinh đi đến các bộ phận của Ban Tuyên giáo để thị sát.
Thị sát liên tục hơn một tiếng, sau khi kết thúc, Trần Kinh ở ban Tuyên giáo ăn cơm trưa.
Lúc ăn cơm trưa, Trần Kinh gọi Lâm Dĩ Nam đến bên cạnh mình, nghiêm khắc nói:
- Trưởng ban Lâm, hôm nay tôi phê bình công tác tuyên truyền, tôi thấy các đồng chí cán bộ của chúng ta có chút chống đối, có phải các anh cảm thấy không hài lòng với những điều tôi nói.
Lâm Dĩ Nam vội nói:
- Bí thư Trần, những điều anh nói đều là sự thực, là do chúng tôi vẫn chưa làm tốt, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi!
Trần Kinh gật gật đầu nói:
- Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi tuyệt đối không xử oan các anh. Anh có thể vẫn chưa biết, mấy ngày hôm trước có hai vị phóng viên của Nhật báo Nam Phương của Tỉnh thành đến Hoàn Thành của chúng ta phỏng vấn, gặp phải tập kích bạo lực, hai bên đều bị thương!
Tôi liền cảm thấy kỳ quái, Ban Tuyên giáo của chúng ta là làm ăn gì không biết? Tại sao cơ quan truyền thông Thành ủy quan trọng như vậy đến Hoàn Thành, người của chúng ta còn không biết gì cả?
Càng đáng giận hơn là hoàn cảnh của Ban Tuyên giáo chúng ta từ bao giờ đã trở nên loạn như vậy?
Phóng viên của cơ quan truyền thông ở bên trên đến phỏng vấn, một lời không vừa ý liền động thủ, hơn nữa còn đánh úp nữa, đập vỡ thiết bị của người khác, anh nói xem, chuyện này tồi tệ bao nhiêu?
Đây đều là do chúng ta không làm cẩn thận, không đi tìm hiểu chi tiết, đây là bài học kinh nghiệm!
Lâm Dĩ Nam biến sắc, ngẩn ngơ không nói lên lời.
Chuyện này anh ta thật sự không biết, hai phóng viên xảy ra chuyện ở Tẩu Mã Hà, chính quyền địa phương liền nghiêm khắc khống chế tin tức không cho tin tức lan truyền.
- Lúc này kiểm điểm có ích lợi gì? Tất cả đều là nói vuốt đuôi, tất cả đều là vuốt đuôi!
Chiêm Ích không kìm chế được sự phẫn lộ.
Ông ta hung hăng cúp điện thoại, trong người đã không còn sự thoải mái như lúc nãy nữa, bước nhanh bước về bên trong phòng.
Không biết qua bao lâu, ông ta bước nhanh đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại trực tiếp bấm một dãy số.
Điện thoại thông, thanh âm hơi nhẹ của Ngũ Dịch vang lên:
- Xin chào, tôi là Ngũ Dịch, xin hỏi ai vậy?
- Ngũ Dịch, anh làm nên những chuyện gì vậy? Anh rốt cuộc là muốn đem sự việc che giấu bao lâu nữa, anh có chể che giấu được không?
Chiêm Ích liền dồn dập nói.
Ngũ Dịch có chút suy tư không hiểu rõ sự tình nói:
- Bí thư Chiêm, anh là đang nói đến chuyện gì? Tôi…
- Anh đừng có giả ngu với tôi, anh đừng nói với tôi anh không biết chuyện này. Các anh thật to gan, ngay cả phóng viên của nhật báo Nam Phương ở Tỉnh ủy mà các anh cũng dám đánh, tôi nói anh, mẹ kiếp, Ngũ Dịch anh có bao nhiêu cái đầu?
Chiêm Ích tức giận quát.
- Phóng viên nhật báo Nam Phương?
Ngũ Dịch ở đầu bên kia điện thoại một lúc không nói gì, sau một lúc lâu nói:
- Anh nói là hai phóng viên kia là phóng viên của nhật báo Nam Phương? Hỏng rồi, hỏng rồi…
Ngũ Dịch ở đầu bên kia điện thoại thất thần nói hai tiếng “Hỏng rồi”!
Chiêm Ích lại càng phẫn lộ nói:
- Vậy anh nghĩ là người ta từ đâu đến? Anh nghĩ người ta là những phóng viên tầm thường sao? Những phóng viên tầm thường kia sẽ to gan đến như vậy sao?
Ông ta dừng một chút rồi nói:
- Tôi nói với anh Ngũ Dịch, tôi không cần biết anh vào Bạch Lượng dùng cách gì, anh nhất định phải làm mọi chuyện êm đẹp cho tôi! Không thì anh đừng trách lão Chiêm tôi không nể mặt anh, các anh thật là đã làm càn quá rồi, không kiêng nể gì cả!
Chiêm Ích một tiếng đem cắt điện thoại, bởi vì kích động, trong ngực anh ta không ngừng phập phùng.
Hạ Minh Ngôn vừa vặn đẩy cửa đi vào, anh ta vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, cười hì hì mà nói:
- Chiêm Bí thư, tất cả đều sắp xếp ổn thỏa rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.
- Được cái rắm! Xuất phát đi đâu? Xuất phát đi về chịu tang sao?
Chiêm Ích đột nhiên chửi tục.