Quan Sách
Chương 1029 : Ba nữ nhân! !
Ngày đăng: 11:20 18/04/20
Ở Lĩnh Nam, phóng viên dám có thái độ như vậy với Trần Kinh, hơn nữa còn dám trực tiếp gọi thẳng tên hắn như vậy, có lẽ ngoại trừ Đường Ngọc ra không còn người thứ hai.
Vì có sự góp mặt của Trần Kinh nên bầu không khí thoải mái trước đó đã dần nhạt, thay vào đó là sự căng thẳng nặng nề.
Đặc biệt là Cao Hà và Vệ Hoa, họ nào có thể nghĩ tới vị lãnh đạo mà Đường Ngọc nhắc tới kia lại chính là Trần Kinh.
Nhìn sự thoải mái giữa Đường Ngọc và Trần Kinh, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Đường Ngọc muốn phỏng vấn Trần Kinh, lại còn cần Vệ Hoa chào hỏi trước?
- Sao thế? Sao tôi lại cảm thấy hình như tôi vừa đến, mọi người lại không sôi nổi nữa nhỉ?
Trần Kinh nói.
- Không, không có!
Cao Hà lúng túng cười đáp:
- Bí thư Trần, thật không ngờ tới lãnh đạo mà tổng biên tập Đường nhắc tới lại chính là anh, quả thực là…
Đường Ngọc nâng ly rượu, nói:
- Được rồi, được rồi! Chị Cao, chúng ta tiếp tục, bí thư Vệ, tôi kính anh một ly!
Vệ Hoa ngẩn người, nâng ly rượu lên rồi đứng dậy, khách sáo đáp:
- Cảm ơn, cảm ơn, tổng biên tập Đường khách sáo quá rồi!
Đường Ngọc cười gạt đi, nói:
- Bí thư Vệ, anh xưng hô thế này là không phải rồi. Mới lúc nãy anh còn gọi tôi là người đẹp Đường cơ mà, sao giờ lại xa lạ thế này?
- À…
Vẻ mặt Vệ Hoa lập tức đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
Trước khi Trần Kinh tới, Vệ Hoa tuy có sắc tâm không có sắc đảm*, nhưng nói vài câu ong bướm, thì ông ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.
*chú thích: dám nghĩ không dám làm.
Nhưng lúc này nhìn thấy mối quan hệ giữa Đường Ngọc và Trần Kinh thoải mái như vậy, anh ta mới giật mình nghĩ, cô nàng Đường Ngọc này e là thân phận không hề đơn giản.
Lại nói, có Trần Kinh ở đấy, ông ta nào dám thể hiện ra chút ngả ngớn nào?
Đường Ngọc quỷ quái ranh mãnh, cô ta chính là không quen với kiểu khách khí ra mặt này của Vệ Hoa, thực ra lòng dạ lại kiêu ngạo dè dặt. Nhân cơ hội kính rượu, mục đích của cô chính là muốn chỉnh lại thằng cha này một phen.
Vừa thấy Vệ Hoa lúng ta lúng túng như vậy, cô liền cười khanh khách, nói:
- Được rồi, được rồi, uống đi! Tôi kính ly cạn trước!
Đường Ngọc một hơi uống cạn hết chỗ rượu trong ly, Vệ Hoa cũng vội uống cạn rượu trong ly của mình.
- Trần Kinh, sao anh lại không uống thế?
Đường Ngọc đặt ly xuống, nhìn về phía Trần Kinh.
Cô cười lạnh một cái, lại nói:
- Còn cả cái cô Miêu Đan Phương kia nữa, cái kiểu liếc mắt đưa tình, ánh mắt chắc phải mang tới ba vạn volt điện, tia điện ấy phóng xẹt xẹt, em cũng lấy làm lạ sao anh không bị điện giật. Em ngồi cạnh cũng hết cả hồn, cứ có cảm giác bị điẹn giật!
- Em nói linh tinh một hồi toàn chuyện gì thế? Miêu Đan Phương cũng được, còn có Cao Hà cũng được, họ đều là gái hồng lâu cả đấy. Người ta chính nhờ bản lĩnh ấy mà dùng cơm, em vẫn cứ cho là thật sao?
Trần Kinh trầm giọng nói.
Đường Ngọc chán nản:
- Em chính là lo cho ai đó không chống nổi sự mê hoặc thôi! Thời buổi này có ngựa nào không chịu ăn cỏ, có mèo nào không thích mùi tanh?
Trần Kinh quay đầu nhìn thẳng vào mặt Đường Ngọc, bỗng bật cười, nói:
- Được , được! Vậy thì được, tối nay chúng ta cùng ăn cỏ, ăn thịt, ý cố thế nào?
Đường Ngọc mặt đỏ lựng, phun về phía Trần Kinh một câu:
- Anh… tên thối tha này, anh xem em là loại đàn bà thế nào? Anh…
- Được rồi, được rồi! Tiểu Ngọc, chị Ngọc. Chị không thấy tôi đang lái xe hay sao? Chị lại phát tiết thêm lần nữa, gây tai nạn giao thông, thì đúng là đen tận mạng đấy nhé! Tôi cũng không biết nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, giới truyền thông sẽ đăng tin thế nào nữa!
Trần Kinh đáp.
Ánh mắt Đường Ngọc quét qua Trần Kinh, thần sắc vô cùng phức tạp.
Cô ở cùng với Trần Kinh, hoàn toàn chỉ là u mê, nói ra thì, Đường Ngọc vẫn là chủ động từ một phía.
Từ sau đêm đó, Đường Ngọc thường xuyên rơi vào cảnh đấu tranh giữa cảm tính và lý tính.
Trần Kinh chính là bạch mã hoàng tử trong lòng Đường Ngọc, ở cùng với Trần Kinh, sẽ khiến cô trở nên mê mệt. Điều này cũng giống như kẻ nghiện, Đương Ngọc ngày càng cảm thấy mình đã rơi vào cơn lốc xoáy không thể tự không chế được tình cảm của mình.
Mỗi khi cô ở một mình, người đàn ông cô nghĩ tới, người đàn ông cô vướng bận, người đàn ông cô tương tư luôn là Trần Kinh.
Đôi khi thậm chí cô còn có cảm giác bản thân giống như đã mắc phải một căn bệnh, sao lại có thể như thế?
Kítttt!
Xe của Trần Kinh dừng hẳn lại, hắn ra sức khua tay trước mắt Đường Ngọc, Đường Ngọc mới giật mình tỉnh táo.
- Đang nghĩ gì thế? Thộn cả người ra! Tới rồi!
Trần Kinh nói.
Đường Ngọc mặt hơi đỏ lên, không nói lời nào, nhưng trong lòng lại thầm gào thét hai từ:
- Nhớ anh!
DG: dulactieu