Quan Sách
Chương 1044 : Tin dữ!
Ngày đăng: 11:20 18/04/20
Chuyện Trần Kinh tạm thời xin nghỉ là có nguyên nhân.
Hắn nhận được điện thoại của mẹ vợ gọi từ Thủ đô, dường như không có bất kì thời gian nào để hòa hoãn, hắn lập tức gọi anh Tam lái xe đưa hắn ra sân bay.
Ngồi máy bay từ Việt Châu đến Thủ đô mất gần hai tiếng đồng hồ, nhưng Trần Kinh lại cảm thấy hai tiếng đồng hồ này thực sự rất dài.
Trong điện thoại mẹ vợ nói rất đơn giản, chỉ có mấy chữ:
- Lão nhân qua đời rồi!
Ngắn ngủi mấy chữ, Trần Kinh nghe bên tai như sét đánh giữa trời quang.
Lão nhân là ai hắn đương nhiên là biết, Phương tướng quân đại danh đỉnh đỉnh của nước Cộng hòa, Đại tướng duy nhất còn lại của nước Cộng hòa.
Phương tướng quân qua đời, không chỉ là đại sự của Phương gia, đối với nước Cộng hòa mà nói, cũng là một tin tức chấn động toàn quốc.
Số lần mà Trần Kinh và lão tướng quân gặp mặt không nhiều.
Nhưng vài lần gặp mặt không nhiều đó đã khiến hắn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Lão nhân giản dị tự nhiên, lão nhân tha thiết mong đợi hậu sinh thế hệ sau, đối mặt với nhân sinh, đối mặt với sống chết trước nay không bao giờ sợ hãi, những điều này đều khiến Trần Kinh vô cùng cổ vũ.
Trần Kinh rất tôn trọng Phương tướng quân, sự tôn trọng này không có liên quan đến quyền thế, mà xuất phát từ nội tâm.
Tuy rằng Trần Kinh đã sớm biết, thời gian của Phương tướng quân không còn nhiều, nhưng khi hắn nghe thấy tin dữ Phương tướng quân đã qua đời, tim của hắn vẫn ngay lập tức chết lặng, sau đó nước mắt không tự chủ được cứ chảy xuống.
Hôm nay không ai đến đón, Trần Kinh về Thủ đô rất vội vã, cũng không đem theo bất kỳ ai hay hành lý gì.
Hắn giống như một hành khách bình thường đi từ trong sân bay ra, sau đó bắt một chiếc taxi đến thẳng Bát Bảo Sơn.
Nghi thức vĩnh biệt di thể của lão nhân ngày mai mới cử hành, hôm nay là ngày con cháu Phương gia túc trực bên linh cữu.
Từ rất xa Trần Kinh đã nhìn thấy Phương Uyển Kỳ.
Phương Uyển Kỳ mặc một bộ đồ màu đen. Trên cánh tay phải buộc một tấm lụa đen, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt.
Trần Kinh bước nhanh đi lên trước, Phương Uyển Kỳ “Oa” một tiếng khóc lên, cả người lao đến trong lòng ngực của Trần Kinh.
Trần Kinh không nói gì, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng cô.
Lúc này, mẹ vợ đi từ sau linh đường ra, Trần Kinh gọi một tiếng “ Mẹ”.
Phương Liên Kiệt đứng ở hàng trước, rất nhiều lãnh đạo lại đây đều đập đập bờ vai của anh, có người còn cổ vũ hắn nhất định không được quên ý chí và tinh thần của tướng quân, đây đối với Phương Liên Kiệt là một khích lệ lớn, cũng gián tiếp thừa nhận anh chính là đời thứ ba của Phương gia.
Trần Kinh trước kia chỉ biết là Phương gia ở quân đội có ảnh hưởng rất mạnh, vẫn luôn thất đó chỉ là cảm giác trực quan.
Tận cho tời hôm nay hắn mới chính thức thấy được, Phương gia ở quân đội ảnh hưởng đến tột cùng lớn tới mức độ nào.
Toàn bộ nghi thức vĩnh biệt duy trì liên tục trong gần một giờ.
Sau đó toàn bộ đại sảnh nhanh chóng được dọn dẹp, Trần Kinh rõ ràng cảm giác được trong ngoài được tăng cường cảnh giới.
Có rất nhiều người đàn ông mặc đồ Tây đen xuất hiện, bọn họ mỗi người thân hình đều cao lớn, chiếm giữ toàn bộ lối đi lại của đại sảnh.
Rõ ràng mợi người đều ở đây lãnh đạo trung ương, chính trị, cục trưởng muốn tới đều tới rồi.
Cảnh tượng như vậy không giống với tin tức truyền ra.
Bởi vì tin tức chỉ truyền ra trên màn hình là lãnh đạo trung ương, ủy viên bộ chính trị, cục trưởng, ủy viên thường vụ đều cúi đầu mà trên màn hình trình diện chính là đông nghìn nghịt mấy trăm người.
Bảy đại thường ủy ở phía đầu tiên, sau đó đằng sau cũng là bảy người một tổ, từng tổ từng tổ người cúi đầu trước di ảnh của lão nhân, sau đó nhìn di thể.
Trần Kinh lần đầu tiên tiếp xúc với các lãnh đạp cao cấp của trung ưởng ở khoảng cách gần như vậy.
Trong lòng hắn cũng không kích động quá lớn, chỉ có điều cảm giác mình dường như cùng những người trọng yếu nhất của đảng thoáng chốc khoảng cách tựa như kéo gần lại rất nhiều.
Bao nhiêu năm trước hắn vẫn chỉ là một cán bộ Phó phòng ở khu Sở Giang xa xôi, mấy năm ở đó, Trung ương có gì hắn căn bản không thể tưởng tượng.
Đừng nói là Trung ương, cho dù là Tỉnh, Thành phố, trong đầu hắn cũng chỉ có thể tưởng tượng, đó hoàn toàn là một ngọn núi cao, không thể đuổi kịp.
Nhưng bây giờ, Trung ương,lãnh đạo cấp cao nhất đều đứng trước mặt hắn, hắn có chút hoảng hốt, cảm thấy rất không chân thực.
Nhưng hắn nghĩ lại, bây giờ mình chẳng phải cũng là một cán bộ cấp cao của Đảng sao?
Tất cả những thứ này đều trải qua rất nhiều rất nhiều việc, giống như cuộn phim điện ảnh hiện lên trong đầu hắn.
Những việc này khiến hắn thành thục, khiến hắn trưởng thành, cũng từng bước từng bước đưa hắn đến vị trí bây giờ.
Nếu qua vài năm nữa, hắn sẽ lại ở vị trí như thế nào?
Trước nay hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng lần này, vấn đề này lại đột nhiên xuất hiện trong hắn.