Quan Sách

Chương 1059 : Chia rẽ ly gián!

Ngày đăng: 11:20 18/04/20


Khoác một chiếc áo ngoài, Vệ Hoa ngồi trên sofa suy nghĩ linh tinh.



Cao Hà cho con ngủ xong, nhìn chằm chằm ông ta, nói:

-Anh mặt mày nhăn nhó suy nghĩ điều gì vậy? Lại suy nghĩ tới những chuyện đấu đá nhau sao?



Vệ Hoa thở dài, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

-Tiểu Hà, em nói thật cho anh biết, việc Trần Kinh có người tình ở ngoài, có thật hay không?



Cao Hà ngẩn người, lạnh lùng nói:

-Anh nói xem là thật hay không? Em thấy trong đầu anh có giòi sống ở đó thì phải? Trần Kinh là người có thân phận thế nào? Thân phận của vợ hắn anh còn không biết sao? Nói ra còn khiến cho người khác run người, anh bớt nghĩ những thứ vớ vẩn đi, em không hiểu sao anh có thể tồn tại ở vị trí này tới bây giờ?



Vệ Hoa ngượng cười nói:

-Tiểu Hà, em đừng có hiểu nhầm ý của anh! Anh biết hậu thuẫn của Trần Kinh lớn, dựa vào hậu thuẫn của hắn, dù có xảy ra việc gì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Là cán bộ trẻ tuổi, hơn nữa hắn lại cũng rất bảnh trai, được nhiều người phụ nữ thích, cũng là chuyện thường tình!



Ông ta chép miệng nói:

-Có câu nói “anh hùng khó qua ải mĩ nhân”, anh chỉ là đang nghĩ nếu ghép Miêu Đan Phương và Trần Kinh với nhau, sau này không phải quan hệ giữa chúng ta sẽ trở lên thân thiết hơn sao? Miêu Đan Phương cũng không quá tệ, anh thấy cô ta cũng có tình ý với Trần Kinh.



Nếu việc này mà thành…



Cao Hà không nói gì, lâu sau, cô ta mới lắc đầu nói:

-Được rồi, được rồi! Không nên nghĩ những chuyện vớ vẩn này nữa, anh cứ biểu hiện tốt bản thân đi, cố gắng làm việc, như vậy lãnh đạo mới coi trọng anh được! Em nói Vệ Hoa anh nếu sống ở thời cổ đại, anh sẽ làm một tên nịnh thần thật hoàn hảo!



Miệng Cao Hà thì nói vậy, nhưng trong lòng cô ta thì nghĩ khác.



Tác hợp cho Miêu Đan Phương và Trần Kinh, trong lòng cô ta sao lại chưa nghĩ tới!



Miêu Đan Phương hiện giờ không ở trên cao mà cũng không thấp quá, tùy tiện tìm một tên công tử ăn chơi nào đó thì rất dễ, nhất là những người mới nổi, giơ tay ra có cả một đống.



Nhưng những người phụ nữ mà đã tiếp xúc với những người đàn ông Trần Kinh, sao lại không để ý tới Trần Kinh hắn được? Dù là không có danh phận gì, chỉ là làm người tình của Trần Kinh thôi cũng hơn mấy tên công tử ăn chơi đó.



Đàn bà cần cái gì? Chẳng qua chỉ là cảm giác an toàn, đợi đến thời cơ thích hợp, thì sẽ sinh một em bé.



Những thứ này Trần Kinh đều có thể cho Miêu Đan Phương.
-Kì Hoa, anh đừng có qua mặt tôi, anh đã làm những gì, anh muốn làm gì, giấu được người khác, nhưng anh có thể giấu được tôi sao?



Sắc mặt Nhạc Vân Tùng trở lên lạnh lùng, giọng ông ta trở lên nghiêm khắc, nói:

-Anh cho rằng mình đã đủ cứng cáp rồi sao? Anh cho rằng anh rất được sao? Thật là có ý nghĩ muốn thay đổi trời đất sao, lại muốn tìm tài liệu đen về Trần Kinh. Tôi nói anh cũng làm cán bộ lãnh đạo hơn nửa đời người rồi, sao vẫn còn không biết vị trí của mình ở đâu?



Tôi nói thật với anh, Nhạc Vân Tùng tôi còn chưa từng nghĩ tới việc chỉnh Trần Kinh!



Anh thì là gì? Còn ở sau lưng tôi làm những chuyện vớ vẩn sao?



Sắc mặt Vương Kì Hoa chuyển sang trắng, từ từ đứng dậy, đầu ngục xuống.



Nhưng rất nhanh, ông ta lại nói:

-Bí thư, tôi biết lỗi của mình! Nhưng Bí thư anh hãy nghĩ đi, Trần Kinh bây giờ tiếp tục vụ án đó, rõ ràng là tiền trảm hậu tấu, không coi anh ra gì. Hơn nữa, mục đích Trần Kinh làm những chuyện này là gì?



Hắn chính là muốn chỉnh tôi, hắn muốn chỉnh tôi chỉ là việc nhỏ, mục đích thực sự của hắn chính là nhằm vào anh!



Có câu “Cò vạc đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, anh tập trung tinh thần xử lý việc Khương Thiếu Khôn, hắn chính là thừa nước đục thả câu.



Bí thư, anh và Trần Kinh cũng không phải là mới quen ngày một ngày hai, hắn là người thế nào? Người này tôi thấy muốn nổi bật, hơn nữa từ trước đến giờ hắn làm việc gì cũng không coi anh ra gì, chèn ép người khác, diệt trừ kẻ đối đầu, thủ đoạn rất nhiều. Hiện giờ ở dưới nhiều người của Thành ủy đã trở thành người của Trần Kinh, những lời này tuy là có người có ý muốn chia rẽ, nhưng…



Vương Kì Hoa mới nói được nửa câu, những lời đằng sau ông ta không tiện nói tiếp.



Trong đầu ông ta có chút điên cuồng, ông ta hiểu rõ, tên đã bắn ra không thể quay lại, hiện giờ muốn đuổi ông ta cũng không đuổi được. Trần Kinh ra tay, điều đó đồng nghĩa với việc đập thẳng vào mặt ông ta, không chết sẽ không thôi.



Hiện giờ Vương Kì Hoa nhất định phải kéo Nhạc Vân Tùng về phía của ông ta thì ông ta mới có cơ hội sống, nếu không thì, ông ta đối đầu với Trần Kinh, hai người vốn không cùng đẳng cấp, không phải là lấy trứng chọi đá sao?



Nhạc Vân Tùng sắc mặt thay đổi, một lúc lâu sau, ông ta mới nói:



-Kì Hoa, Trần Kinh không phải là Khương Thiếu Khôn, mười Khương Thiếu Khôn cũng không so được với một Trần Kinh! Anh làm việc qua loa như vậy, sẽ phải trả giá! Việc này cứ như vậy đi, anh hãy tự mình nghĩ cách giải quyết. Tôi biết, trong đầu anh bây giờ đang nghĩ gì.



Nhưng tôi cảnh báo anh, hãy bỏ những ý nghĩ không thiết thực đấy đi, nếu không thì không ai có thể giúp được anh đâu. Anh nên hiểu rõ, có những việc khi làm sẽ có hậu quả như thế nào…