Quan Sách

Chương 1061 : Món quà của Trần Kinh

Ngày đăng: 11:21 18/04/20


Trời se se lạnh



Khương Thiếu Khôn thít chặt lại tấm áo len, tiếp tục chăm chú vào màn hình TV, không hề chớp mắt.



TV đưa tin Trần Kinh thị sát chuỗi xí nghiệp với dáng vẻ uy nghiêm, khí độ bất phàm, hắn đưa tay phải lên chỉ trỏ rất oai.



Không thể không nói, Trần Kinh đang rất hăng hái ở Hoàn Thành.



Bây giờ trong suy nghĩ của tầng lớp bình dân, Trần Kinh là cán bộ chính trực và mẫn cán nhất của bộ máy đương nhiệm.



Trần Kinh khi lên làm Phó bí thư đã chỉnh đốn tư pháp, chấn chỉnh và trong sạch hoá bộ máy chính trị đảng ủy.



Sau khi hắn kiêm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Tẩu Mã Hà thì lại tích cực thúc đẩy cải cách, sau đó đánh mạnh vào các tệ nạn bám rễ ở đây, gần như tóm gọn hết những kẻ hoành hành ngang ngược ở địa phương.



Trần Kinh làm vậy cũng đã phải đối diện với áp lực thực lớn, đồng thời cũng vì vậy mà hắn nhận được sự tôn trọng đáng kể từ dư luận.



Hoàn Thành giờ đã gọi Trần Kinh là “ Diêm vương”, không hề có ý xấu mà ngược lại đây còn là vinh quang lớn lao mà hắn có được.



Bằng một loạt thủ đoạn, Trần Kinh hiện đã trở thành đại diện đúng nghĩa cho “phái thực quyền” ở Hoàn Thành



Mà ngay cả hiện tại hắn có tổ chức đợt điều tra thị sát, cải cách và phát triển kinh tế lớn nhường này thì tất cả mọi người đều cảm thấy hợp tình hợp lý, đây vốn là việc Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn nên làm, nhưng Trần Kinh kiêm nhiệm làm thay cũng không ai thấy bất ngờ



Chợt nghĩ đến đây, Khương Thiếu Khôn trong lòng liền tràn lên niềm chua xót.



Nhạc Vân Tùng rất giảo hoạt và âm độc, sách lược mà ông ta áp dụng với Khương Thiếu Khôn là không động đến thì thôi, đã động đến thì là muốn ép người ta vào chỗ chết.



Nhạc Vân Tùng không phải ngọn đèn cạn dầu. Ở Lĩnh Nam này y bám rễ sâu, lại khiến các lãnh đạo Tỉnh ủy cho rằng Khương Thiếu Khôn rất không tôn trọng thủ trưởng, làm gì cũng chống đối, ấn tượng như vậy đối với Khương Thiếu Khôn mà nói thật sự là đòn chí mạng.



Mà Khương Thiếu Khôn đi tìm hiểu vấn đề của Nhạc Vân Tùng chính là vì y ý thức được Nhạc Vân Tùng đã sớm tính kế “ve sầu lột xác”, không thể không thừa nhận Nhạc Vân Tùng đúng là gừng càng già càng cay, rất lợi hại!



Khương Thiếu Khôn theo dõi TV rất cẩn thận.



Quan Khai Thuận phía sau lại đang kinh ngạc không nói lời nào.



Có câu giậu đổ bìm leo. Bây giờ đối với Khương Thiếu Khôn mà nói chính là như vậy.



Nhạc Vân Tùng chiếm thế thượng phong. Phía chính quyền có chút động tĩnh thì đã đổi lập trường, trong đó thậm chí bao gồm cả hai ủy viên thường vụ.



Là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, Quan Khai Thuận không thể thay đổi lề lối đấy, y làm Trưởng ban thư ký cho Khương Thiếu Khôn, sợi dây vận mệnh liền buộc chặt y với Khương Thiếu Khôn.


Cục diện trước mắt, Khương Thiếu Khôn rất nguy hiểm, mà Nhạc Vân Tùng thì “có bệnh không tiện nói ra”.



Khương Thiếu Khôn hiểu rất rõ Nhạc Vân Tùng không sạch sẽ gì, nhưng bất hạnh là y lại không có được bất cứ chứng cớ gì.



Mà giờ Trần Kinh dùng một chiêu này hoàn toàn khiến Khương Thiếu Khôn hiểu rõ vấn đề, việc giải quyết Nhạc Vân Tùng thật ra có thể đơn giản hoá thành giải quyết Vương Kỳ Hoa.



Vương Kỳ Hoa là tâm phúc của Nhạc Vân Tùng, chuyện của Nhạc Vân Tùng với Vương Kỳ Hoa nơi mà nói có được bao nhiêu phần bí mật.



Chỉ cần giải quyết Vương Kỳ Hoa thì liệu Nhạc Vân Tùng còn có thể ung dung “Lã Vọng buông cần” như bây giờ không?



Nghĩ đến đây, Khương Thiếu Khôn liếc mắt Trần Kinh một cái, mím chặt môi.



Sao y không nghĩ ra điểm này? So với Trần Kinh thì y vẫn chưa đủ “đanh đá chua ngoa”, chưa đủ “sắc sảo”.



Trần Kinh bây giờ là muốn mượn tay Khương Thiếu Khôn đánh bại Vương Kỳ Hoa, chính hắn không cần ra tay mà Vương Kỳ Hoa vẫn lâm vào đường cùng, tiện thể một tay mượn đao giết người.



Khương Thiếu Khôn biết mình đang bị người ta lợi dụng, nhưng với y thì còn có đường sống nào khác để lựa chọn đâu?



Giờ y đang giãy chết, thứ Trần Kinh đưa cho y chính là “thần dược” cứu mạng.



Có lẽ thứ này căn bản không tạo nên tác dụng quá lớn, bởi vì lãnh đạo Tỉnh ủy đã vô cùng bất mãn với những gì Khương Thiếu Khôn làm ở Hoàn Thành.



Nhưng Khương Thiếu Khôn sao có thể chống đỡ được sức hấp dẫn lớn như vậy?



Khương Thiếu Khôn gắt gao nhìn chằm chằm túi tài liệu màu vàng, khá lâu sau mới cầm lấy, nói:

- Bí thư Trần, anh mạnh hơn tôi! Ít nhất là trong việc xử lý sự vụ Hoàn Thành, tôi không bằng anh!



Y dừng một chút, đoạn nói:

- Tuy nhiên anh cứ yên tâm, chỗ tài liệu này rất có giá trị, tôi sẽ phát huy tối đa giá trị của nó!



Trần Kinh nói:

- Hy vọng là vậy, tôi càng hy vọng anh có thể sớm định ra chính sách cải cách phát triển kinh tế đi vào thực tế, các doanh nghiệp đã chờ đợi nó quá lâu, nếu cứ kéo dài làm mất sĩ khí thì cục diện lại trở về như “trước công nguyên”, lúc đó mấy năm cố gắng của chúng ta đành uổng phí!



Trần Kinh giơ chén rượu lên, nói:

- Chúng ta uống thêm một chén! Chén này tôi chúc anh may mắn, hy vọng anh có thể sớm thoát khỏi khó khắn, mang lại bộ mặt mới cho Hoàn Thành..."





----------oOo----------