Quan Sách

Chương 107 : Mã Bộ Bình xảy ra chuyện?

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Dưới ánh đèn mờ ảo, Kim Lộ choàng một chiếc khăn tắm rộng thùng thình, đầu đội một chiếc chụp.



Mỹ nhân sau khi tắm xong, trông càng kiều diễm, đặc biệt là vùng cổ và dưới cổ trắng nõn, mà phần cổ áo choàng để lộ ra chút ít, trông vô cùng hấp dẫn.



Trần Kinh đưa tay vào trong áo choàng tùy tiện sờ soạn, Kim Lộ thở hổn hển, giận dữ nói :

Không ngờ trông anh hiền lành như vậy, hóa ra cũng hư như thế này!



Trần Kinh cười lớn :

Không phải có câu, “đàn ông không hư, đàn bà không yêu” sao?



Kim Lộ cười khanh khách, gục đầu vào ngực Trần Kinh, đôi tay ôm chặt Trần Kinh, hơi thở dài ra, dường như đang chăm chú ngửi mùi hương trên cơ thể Trần Kinh.



Nói chuyện yêu đương cần đến tinh lực và thời gian, thời gian này sự nghiệp của Trần Kinh vô cùng thuận lợi, mặt tình duyên cũng liên tiếp báo thắng lợi, tình cảm giữa hắn và Kim Lộ không ngừng nảy nở, hiện tại quan hệ của 2 người ở Lễ Hà này không còn là bí mật nữa, ở Trạm Hà nơi các đôi tình nhân thương xuyên lui tới này, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của 2 người.



Nếu như có một ngày anh rời xa em, em phải làm thế nào đây?

Kim Lộ nhẹ giọng nỉ non,.



Trần Kinh đưa 2 tay ra nâng 2 má của cô lên, nói :

Em đừng có nói bậy, em không rời xa tôi, làm sao mà tôi có thể rời bỏ em được?



Kim Lộ vểnh môi lên, nói :

Ai mà nói chắc được? Anh cũng không phải là ếch ngồi đáy giếng, không chừng một ngày nào đó sẽ làm quan lớn, lúc đó lại không vừa mắt dân nữ chúng em, em nên làm thế nào cho phải?



Trần Kinh đưa bờ môi lại gần, hai người hôn nhau thật sâu và thật lâu mới rời ra, Trần Kinh hạ giọng nói :

Tôi yêu em! Em lấy tôi nhé!



Cách cách !

Kim Lộ cười nhẹ, nói :

Có thật trong lòng anh muốn em làm vợ anh không?



Trần Kinh nghiêm túc gật gật đầu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thành khẩn, Kim Lộ dùng đôi má cọ cọ lên ngực Trần Kinh, không nói một lờ nào, hai tay ôm Trần Kinh rất chặt rất chặt.
Chủ tịch, đã muộn thế này ngài tìm tôi có việc gì vậy?



Hắn ghé sát vào Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình nằm dựa vào ghế sau, ánh mắt ông ta đang trừng lên, vì trời hơi tối, Trần Kinh không thể nhìn thấy thần sắc của đối phương.



Cậu Lưu, cậu ra ngoài đi loanh quanh một lúc đi, không khí bên ngoài cũng khá lắm đấy!

Mã Bộ Bình nhẹ nhàng nói, người lái xe bên trên dạ một tiếng rồi mở cửa bước xuống xe, tự châm cho mình một điếu thuốc rồi dần dần bước thong thả về phía xa, trong xe chỉ còn lại 2 người Trần Kinh và Mã Bộ Bình.



Gặp nhau trong tình cảnh này, có phải cậu cảm thấy rất bất ngờ không?

Mã Bộ Bình hỏi.



Trần Kinh dùng sự trầm tĩnh tỏ vẻ xác nhận, Mã Bộ Bình liền bật cười, cười đến nỗi dường như có chút ảm đạm, một lúc sau, ông ta nói :

Hôm nay tôi nói chuyện với cậu, có lẽ là lần cuối chúng ta trò chuyện với nhau ở Lễ Hà này, sau này mặc dù chúng ta vẫn có cơ hội trò chuyện, nhưng có lẽ đều không phải trong tình cảnh như thế này!



Trần Kinh sửng sốt, trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, phản ứng đầu tiên của hắn linh tính đã xảy ra chuyện gì rồi, nhất định Mã Bộ Bình xảy ra chuyện rồi!



Là chuyện gì được đây? Là vấn đề về kinh tế hay là vấn đề…?



Trong đầu óc Trần Kinh chợt hiện ra lần đầu tiên hắn đến nhà Mã Bộ Bình, vợ Mã Bộ Bình không để ý nhận lấy bức hình trên tay Văn Kiến Quốc. Bức hình kia luôn luôn ở trong đầu hắn, chỉ là từ trước đến nay hắn không hề nghĩ đến, nhưng tại giây phút này, hắn bỗng dưng nhớ tới tấm hình đó, có lẽ…



Trần Kinh lặng im, Mã Bộ Bình cũng lặng im! Hai người đều không nói gì, không khí trong xe rất đơn điệu, rất nặng nề.



Cậu có thể hút thuốc!

Không biết là bao lâu sau, Mã Bộ Bình mở lời.



Ông ta ngừng lại một chút, rồi tiếp lời :

Cũng cho tôi một điếu nhé!



Trần Kinh lấy 2 điếu thuốc từ trong hộp ra, hắn châm lửa cho Mã Bộ Bình trước, Mã Bộ Bình hít một hơi, bị nghẹn đến mức ho rất dữ dội, cả người co quắp lại, vừa lúc Trần Kinh muốn bước đến dìu ông ta, Mã Bộ Bình bỗng khua tay, nói:

Để tự tôi, tôi chưa đến nỗi không làm nổi chuyện gì!