Quan Sách

Chương 1104 : Sở Giang sẽ tốt hơn!

Ngày đăng: 11:21 18/04/20


Sau khi Ngũ Đại Minh lên nhậm chức Bí thư tỉnh ủy, đã dốc sức đề bạt Mao Quân Huy với trung ương, ông rất coi trọng năng lực cá nhân của Mao Quân Huy.



Mấy năm trước Mao Quân Huy được điều nhiệm từ Sở Bắc tới Sở Giang nhậm chức Phó chủ tịch tỉnh, năng lực nổi trội, rất có trách nhiệm khi tiếp quản công tác, giành được những thành tích xuất sắc.



Đương nhiên, cùng với sự bộc lộ tài năng của Mao Quân Huy tại Sở Giang, những vấn đề và tranh luận về anh ta cũng theo đó mà xuất hiện.



Một năm trước đây, Ủy ban Kỷ luật trung ương đã lập án và tiến hành điều tra Mao Quân Huy vì nghi án ăn hối lộ công trình, tuy nhiên kết quả điều tra cho thấy chứng cứ không đủ.



Vì vậy theo nghĩa nào đó mà nói, đề bạt Mao Quân Huy có thể coi là một đề bạt “có vấn đề”.



Ngũ Đại Minh sở dĩ làm vậy, cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.



Hiện nay Sở Giang có đủ loại vấn đề, đội ngũ cán bộ rất rời rạc, muốn giải quyết tốt vấn đề này, xây dựng lại đội ngũ cán bộ các cấp, ông ta buộc phải đề bạt một số cán bộ có năng lực giúp ông quán triệt ý chí.



Thế nhưng ông ta lại không nghĩ tới rằng đề bạt Mao Quân Huy ngược lại là một nước cờ thất bại.



Mao Quân Huy là người có năng lực, nhưng yêu cầu ở phương diện cá nhân lại không nghiêm khắc, là kẻ quá sức tham lam, không biết kiềm chế, rốt cục vẫn để xảy ra vấn đề lớn.



Lần này cuộc điều tra của Ủy ban Kỷ luật với anh ta không hề thất bại, anh ta bị điều tra ra việc tham ô ăn hối lộ nghiêm trọng, đây không còn nghi ngờ gì chính là tiếng gào cảnh tỉnh cho Ngũ Đại Minh.



Mao Quân Huy xảy ra chuyện, Ngũ Đại Minh là người bị nghi ngờ nhiều nhất, ông ta nhanh chóng rơi vào cảnh đứng mũi chịu sào.



Không chỉ vậy, Ngũ Đại Minh đảm nhiệm vị trí Bí thư tỉnh ủy vốn đã có nhiều ý kiến không tán đồng, nay Sở Giang lại xuất hiện thêm án Mao Quân Huy, cục diện và áp lực ông ta phải nhận lấy thực khó tưởng tượng nổi.



Sau khi Ngũ Đại Minh nhậm chức Bí thư, vốn nghĩ sẽ làm nên chuyện lớn, ai ngờ còn chưa kịp đứng ấm chỗ, đã nhận phải một đòn đả kích lớn như vậy.



Trần Kinh tới nhà Ngũ Đại Minh, hôm nay ông ta ở nhà một mình, vợ và con đều đi vắng.



Phòng khách khôgn bật đèn, chỉ có một mình Ngũ Đại Minh ngồi hút thuốc trong đó.



Trần Kinh bước vào, bật đèn lên rồi ngồi xuống đối diện ông ta, nói:

- Chị dâu không có nhà sao?



Ngũ Đại Minh cười đáp:

- Tôi đưa bọn họ ra ngoài rồi, ở nhà làm gì? Nếu bọn họ ở nhà, cậu nói chuyện lại phải kiêng kỵ! Cậu tới Sở Giang cũng được một thời gian rồi, chắc cũng phát hiện một số vấn đề rồi. Hôm nay có gì cậu cứ nói, thoải mái đi!


Chẳng qua lúc này Trần Kinh đã rõ, những lời đồn này sẽ không phải vấn đề.



Nếu Ngũ Đại Minh ngay cả những vấn đề nhỏ cũng không thể giải quyết nổi, ông ta có thể lên làm Bí thư sao?



- Bí thư, cho tôi một điếu thuốc!

Trần Kinh chuyển đề tài.



Ngũ Đại Minh nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên cời, chỉ chỉ vào ngăn kéo dưới bàn nói:

- Cậu tự lấy đi!



Trần Kinh kéo ngăn kéo ra, lấy một bao Ngọc Khê rồi tự châm cho ình một điếu thuốc, trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Bí thư, tôi sẽ làm hết sức mình! Tôi có suy nghĩ bước đầu thế này…



Hắn nói được một nửa rồi lại nói:

- Thôi quên đi, vẫn không nên báo cáo với ngài trước! Mọi chuyện cứ theo thực tế mà hành động, tôi hy vọng tôi có thể thuận lợi hoàn thành công tác!



Ngũ Đại Minh thản nhiên nói:

- Cậu nghĩ kỳ rồi thì cứ mạnh dạn tiến hành! Không cần bận tâm người khác nghĩ thế nào. Hôm nay cậu tìm tôi nhờ tôi giúp đỡ, ngày mai đi tìm chủ tịch tỉnh, ngày kia tìm Bí thư Lã, đợi cậu gặp hết lượt lãnh đạo của Sở Giang rồi, cơm canh đều đã nguội lạnh hết cả! Công tác còn triển khai thế nào được?



Nói lớn hơn thì, hiện giờ cậu là lãnh đạo Phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, tới địa phương thì cậu chính là nhân vật chính. Đảng ủy và Ủy ban Kỷ luật dưới một cấp như chúng tôi đều phải phối hợp công tác với cậu.



Nếu đã như vậy, cậu có thể tự tin hơn một chút, chuyện đó cũng có nhằm nhò gì đâu?



Trần Kinh gật đầu, đáp:

- Tôi hiểu rồi Bí thư, tôi nhất định toàn tâm công tác, không phụ sự kỳ vọn của ngài…



Ngũ Đại Minh cười lớn, khoát tay rồi đáp:

- Được rồi, cậu đừng nói nưhnxg lời lớn lao ấy nữa. Hiện giờ tôi vào cậu là kẻ đồng bệnh tương liên, đều mang đầy chuyện đau đầu, sau này cậu làm việc cậu, tôi làm việc tôi, Sở Giang vẫn là Sở Giang trước đây. À, không đúng, Sở Giang sẽ phải tốt hơn trước kia mới đúng!



(còn nữa)



DG: dulactieu!