Quan Sách
Chương 1109 : Thẩm Mộng Lan của Vạn Hải
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Trên thảm xốp mềm mại màu xám thẫm tại phòng khách, phía trước ghế sa lon bằng da sẫm màu là bàn gỗ lim tinh xảo.
Trên mặt bàn có đặt hoa tươi, trái cây, còn có một ly cà phê nóng hổi.
Suốt buổi sáng, Uông Thành và Mã Huy cùng Trần Kinh đi dạo một vòng nhà máy chế biến hóa chất hạng nhất, Trần Kinh cũng hoàn toàn quen thuộc với khu nhà xưởng này.
Trần Kinh càng đi, càng hiểu thêm về tập đoàn Vạn Hải, lòng hiếu kỳ cũng lớn dần.
Hắn cảm thấy tập đoàn Vạn Hải tiến quân vào tỉnh Sở Giang, sau lưng có thể liên lụy đến mắc xích lợi ích hết sức phức tạp, nhưng hàng loạt mắt xích lợi ích này được cấu thành như thế nào? Trần Kinh nghĩ mãi mà không rõ, cho nên sự tình của tập đoàn Vạn Hải mang đến cho hắn sự cảnh giác tương đối lớn.
Rõ ràng, việc thu hút kêu gọi tập đoàn Vạn Hải vào đầu tư, Ủy ban nhân dân tỉnh thông qua việc bán hai công ty lớn, hẳn là thu vào hơn một tỷ đô la Hồng Kông. Bán hai công ty lớn được số tiền này, nếu như trường hợp như vậy hóa thành trạng thái bình thường, có nghĩa là trong những năm qua, chính phủ Sở Giang lại sẽ có thêm nhiều nguồn thu nhập?
Rõ ràng, thông qua phương thức như vậy để tăng thu nhập sẽ có nhiều tệ nạn, nhưng trong tình hình lý tưởng lại thao tác hành động, chính phủ xem như đã quăng gánh nặng, gặt hái được lợi ích thực tế, ngoài ra còn thành công trong việc kêu gọi thu hút đầu tư, đây là kế hoạch tốt nhất của Thạch Tam Điểu.
Mà trọng tâm của kế hoạch này, e rằng là chính phủ khẩn trương tìm tiền đầu tư.
Trước khi Trần Kinh đến Sở Giang, đại khái hiêu đươc việc đầu tư gần bốn năm qua của Sở Giang, bốn năm qua, tài sản cố định mà Ủy ban nhân dân tỉnh đầu tư là hơn một nghìn tỷ.
Một tỉnh bỏ tiền đầu tư vượt qua con số này, có thể thấy mấy năm qua, từ tỉnh thành cho đến chính quyền các cấp, đã dùng hết mọi sức để tìm tiền đầu tư khắp nơi, ai cũng tự thể hiện sự thần thông của mình trong việc tìm tiền đầu tư. Tập đoàn Vạn Hải chính là ví dụ điển hình mà chính quyền đã không quản ngại dùng mọi thủ pháp để lôi kéo đầu tư.
Nếu toàn tỉnh đều tồn tại trường hợp như vậy, điều đó có nghĩa là trong tỉnh sẽ lưu lại vô số phiền toái giống như tập đoàn Vạn Hải?
Ngồi trong phòng khách, Trần Kinh chậm rãi thưởng thức cà phê, trong đầu đang suy nghĩ kỹ càng những chuyện này, có chút nhập thần.
- Tiến sĩ Lý, Thẩm tổng của chúng tôi đến rồi.
Trần Kinh cả kinh. Ngẩng đầu nhìn thấy Mã Huy đang đến gần trước mặt mình.
Hắn đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cửa.
Đang đứng trước cửa là một người phụ nữ duyên dáng, người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác dài màu xám, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, trên trán lộ ra khí chất tinh anh, cô ấy rất đẹp, khí chất lại không tầm thường.
Ánh mắt của Trần Kinh đối diện với cô.
Mà theo sự tìm hiểu của Thẩm Mộng Lan với Trần Kinh, Trần Kinh trước đó không lâu đã từng đến Sở Giang, từ trên xuống dưới của Sở Giang đều thần hồn nát thần tính, nói đến Trần Kinh bọn họ đều biến sắc.
Mà ngay cả lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh khi nhắc tới tên của Trần Kinh, nét mặt đều ngưng trọng, có thể thấy được uy thế, quyền bính của Trần Kinh quá lớn, ngay cả cô được xưng là Chủ tịch của tập đoàn vạn Hải, nhưng khi ở trước mặt Trần Kinh, lại không được xem là cái gì?
- Thẩm tổng, cô cũng không nên quá khẩn trương, cũng không nên suy nghĩ bậy bạ. Chuyện này hoàn toàn là bất ngờ, là do nhân viên của cô làm sai, tiếp sai người. Mà tôi cũng nhất thời hứng khởi, nếu chuyện này tạo phiền toái cho các cô, tôi cũng thành thật xin lỗi cô. Trần Kinh thản nhiên nói.
Thẩm Mộng Lan dù sao cũng là gặp qua các mặt của xã hội, cô trầm ngâm một chút, cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, điều này là lễ dĩ nhiên. Anh đến đây thị sát tập đoàn Vạn Hải, đây là điều vinh hạnh của chúng tôi. Đêm nay tôi mời anh dùng cơm.
Cô dừng một chút sau lại nói: - Chủ nhiệm Trần, anh hôm nay đã xem qua nhà máy hóa chất của chúng tôi, tôi còn hy vọng anh cho chúng tôi chỉ thị công tác, tôi tin chỉ thị của anh sẽ cải tiến nghiệp vụ đồng thời có ý nghĩa to lớn đối với của công ty chúng tôi.
Trần Kinh híp mắt nhìn Thẩm Mộng Lan khẽ mỉm cười, nói:
- Thẩm tổng, cô đừng có khách khí như vậy. Tôi hôm nay tham quan nhà máy của công ty cô, cảm thấy rất tốt. Sở Giang chúng ta có được công ty Vạn Hải giàu tiềm lực vào đầu tư như vậy, điều này có ý nghĩa rất lớn với Sở Giang, tôi cũng rất vui.
Hắn dừng một chút, nói: - Chuyện ăn cơm có thể miên đi, công việc của các cô rất bề bộn, tôi là khách không mời mà đến, không nên gây tốn kém cho các cô.
Ánh mắt Thẩm Mộng Lan di chuyển, nói: - Chủ nhiệm Trần, anh lại để cho tôi phạm sai lầm. Anh đến thị sát chỗ của tôi, không ăn một bữa cơm, sau này anh để cho tôi Mộng Lan như thế nào có thể sống yên trong giới công ty ở Sở Giang? Người khác sẽ mắng tôi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa rồi.
Trần Kinh hắc một tiếng, nói: - Thẩm tổng, ngược lại, tôi cảm thấy chuyện vui chơi sau này nên giảm đi. Nhất là càng phải giảm chuyện mở tiệc chiêu đãi cán bộ của chính phủ. Có một số cán bộ của chúng ta, dựa vào vỏ bọc thị sát kiểm tra, tùy tiện ngả bài với xí nghiệp, quấy nhiễu hoạt động kinh doanh và sản xuất của xí nghiệp n tạo ra một gánh nặng lớn cho xí nghiệp.
Đối với những hành động như vậy chúng ta phải kiên quyết ngăn lại, về sau nếu cô gặp phải phiền toái như vậy có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại công lý cho các cô.
Thẩm Mộng Lan ngẩn người, cô đột nhiên ý thức được, Trần Kinh trước mắt này thể có thể không phải là cán bộ bình thường, cô tranh luận đấu võ mồm với hắn sẽ không có lợi.
Trần Kinh đứng dậy, nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lan nói: - Hơn nữa, Thẩm tổng, về sau cô cũng không cần gọi tôi là Chủ nhiệm Trần. Tôi lần này đến Sở Giang chưa có ý định đi liền, là lại đây công tác đấy, nói không chừng về sau chúng ta còn có cơ hội giao tiếp với nhau, quen lâu mới biết lòng người, tôi tin sau này chúng ta sẽ càng hiểu nhau hơn.
Thẩm Mộng Lan cười nói: - Vậy thật sự là quá tốt. Anh ở Sở Giang công tác, đây là phúc của nhân dân Sở Giang. À không biết Chủ nhiệm Trần công tác ở đơn vị nào?
- Tôi cũng không biết. Mọi thứ đều do tổ chức sắp xếp. Tôi tin không bao lâu, công việc của tôi sẽ được chứng thực, đến lúc đó sẽ không còn là bí mật.