Quan Sách

Chương 1130 : Chỉ điểm giang sơn!

Ngày đăng: 11:21 18/04/20


Bí thư Ngũ Đại Minh của Tỉnh ủy đi thành phố Kinh Giang thị sát.



Bí thư Ngũ Đại Minh trước tiên thị sát một số doanh nghiệp lớn của nhà nước ở Kinh Giang, khi nói về kinh tế của Kinh Giang, Ngũ Đại Minh đã khẳng khái tỏ thái độ, ông cho thành phố Kinh Giang là trung tâm kinh tế công nghiệp của tỉnh Sở Giang điều này là không thể lay chuyển, không thể từ bỏ những mảng mạnh kinh tế truyền thống của Kinh Giang.



Công nghiệp Kinh Giang sẽ vĩnh viễn trở thành công nghiệp trụ cột, Thành ủy và Chủ tịch thành phố dưới sự ủng hộ của Tỉnh ủy, sẽ đem vấn đề còn tồn tại của doanh nghiệp nhà nước đặt vào vị trí cần xem xét.



Toàn bộ hành trình đều có Trần Kinh đi thị sát cùng Bí thư Ngũ Đại Minh.

Không thể nghi ngờ, Ngũ Đại Minh đến mấy doanh nghiệp nhà nước ở Kinh Giang, bất kỳ ai cũng đều thấy, Ngũ Đại Minh rất cổ động cho doanh nghiệp nhà nước, ông tỏ thái độ mạnh mẽ hoàn toàn ủng hộ cho doanh nghiệp nhà nước.



Ngoại trừ thăm hỏi doanh nghiệp nhà nước, tinh thần lớn nhất của Ngũ Đại Minh là tập trung vào công nhân viên chức thất nghiệp.



Kinh Giang là khu công nghiệp có nền tảng lâu đời của Sở Giang, là nơi công nhân viên chức thất nghiệp của toàn tỉnh tập trung.



Hàng loạt xí nghiệp đóng cửa, dẫn đến rất nhiều công nhân không nơi nương tựa, Kinh Giang là thành phố của công nhân, cũng lâm vào cảnh khủng hoảng tiêu điều toàn điện.

Ở các thành phố của toàn tỉnh, vấn đề thất nghiệp và không có việc làm của Kinh Giang rất nghiêm trọng.



Hiện tại cả nước đều đang nhấn mạnh nhân sinh, trách nhiệm công trình dân sinh của Kinh Giang còn đang rất nặng nề.



Ngũ Đại Minh đã xâm nhập vào cuộc sống của công nhân viên chức thất nghiệp, còn kiên nhẫn nghe ý kiến và đề nghị của bọn họ. Còn tận tình tìm hiêu cuộc sống của họ, hiểu được cuộc sống gian nan khó khăn của công nhân viên chức thất nghiệp.



Ông ta ngay trước mặt truyền thông và công nhân viên chức thất nghiệp chỉ tay về phía Trần Kinh nói: - Các vị công nhân, tôi hôm nay trịnh trọng giới thiệu cho mọi người một vị lãnh đạo, cậu ta tên là Trần Kinh, là Bí thư Thành ủy vừa với nhậm chức ở thành phố Kinh Giang. Lần này trên cương vị mới cậu ta sẽ đưa ra mục tiêu cốt lõi chính là giải quyết tốt các vấn đề của Kinh Giang, sắp xếp cho công nhân viên chức thất nghiệp, muốn làm cho cuộc sống của công nhân viên chức thất nghiệp ở Kinh Giang không còn khó khăn, làm cho kinh tế của Kinh Giang càng ngày càng có sức sống, đây chính là mục tiêu công việc của hắn.



Cậu ta là cán bộ từ Sở Giang chúng tôi ra, kinh nghiệm công tác cơ sở rất phong phú, hơn nữa từng làm việc nhiều năm ở vùng duyên hải phát đạt, còn từng nhậm chức làm việc ở Trung ương. Cá nhân tôi rất tin tưởng cậu ta có thể nói được làm được.



Ông ta dừng một chút lại nói: - Bí thư Trần, tình hình hôm nay cậu cũng thấy đấy, hiện trạng của Kinh Giang chính là như vậy. Cuộc sống hầu hết của công nhân viên chức thất nghiệp rất khó khăn, cậu có thể bày tỏ thái độ, để cho dân chúng có thêm một chút lòng tin vào cậu hay không.
Trần Kinh tự tin cười, nói:

- Bí thư, ông nói hơi quá. Trịnh Viễn Khôn anh ta có ba đầu sáu tay, đâu có dễ kiêng dè như vậy? Vậy đi, người này giao cho tôi, tôi cam đoan sẽ xử lý chuyện của anh ta cho thỏa đáng. Ít nhất cũng khiến cho anh ta không còn gây rối ở Kinh Giang nữa.



Ngũ Đại Minh híp mắt nhìn Trần Kinh, Trần Kinh lại nói sang chuyện khác: - Bí thư, hiện tại tôi hy vọng hai thứ , một là việc ủng hộ chính sách của Tỉnh, ngoài ra là sự ủng hộ về kinh phí. Hiện tại chúng ta không có lợi thế về chính sách và kinh phí.



Ví dụ muốn hồi sinh khôi phục doanh nghiệp nhà nước, không có sự ủng hộ về mặt tài chính thì chúng ta sẽ làm như thế nào?



Ngũ Đại Minh hừ nhẹ một tiếng nói:

- Ngươi nói hai thứ này, người trong thiên hạ đều hy vọng phải không. Cho cậu chính sách, cho cậu tiền, cậu có thể làm, đây coi là bản lĩnh gì?



Trần Kinh nói: - Bí thư, tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ đem công việc để tỏ bản lĩnh của mình. Thuộc hạ mà tôi lãnh đạo có mấy trăm người, tôi muốn làm cái gì đó có lợi ích thực tế để khôi phục lại sự sống. Tôi có thể thừa nhận tôi không có bản lĩnh, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải vực dậy cục diện của Kinh Giang.



Ngũ Đại Minh gật đầu nói: - Tôi biết những điều này. Vấn đề chính sách, Tỉnh ủy có thể ủng hộ một ít. Nhưng phương diện tiền bạc, nhất là vấn đề tiền để khôi phục doanh nghiệp nhà nước, vấn đề này tỉnh chưa có biện pháp cung cấp trợ giúp. Các cậu phải tự tìm đường đâu tư bo vôn.

Hoặc là thu hút đầu tư cũng không tệ.



Ngũ Đại Minh và Trần Kinh tán gẫu công việc, tán gẫu Sở Giang tán gẫu vấn đề của Kinh Giang.



Hai người càng tán gẫu, đề tài càng nhiều, hai bên càng ngày càng hào hứng.



Đêm đã rất khuya, những ánh đèn nhấp nháy trong thành phố Kinh Giang cũng bắt đầu tắt lịm chìm trong yên tĩnh.



Trong văn phòng của Ngũ Đại Minh, không khí cũng càng ngày càng nóng, sự hưng phấn của hai người mỗi lúc một trào dâng.



Hai người một là lãnh đạo tối cao của Tỉnh, một là lãnh đạo tối cao của thành phố, hai người đều đang tâm sự vấn đề phát triển của địa phương, thật sự rất có hương vị chỉ điểm giang sơn (đánh giá tình hình quốc gia).