Quan Sách

Chương 1134 : Thu xếp tình hình thế nào?

Ngày đăng: 11:21 18/04/20


Điếu thuốc bị dập tắt trong chiếc gạt tàn.



Bóng người trong chiếc gương trước mặt bỗng trở nên mờ ảo.



Trần Kinh thở nhẹ một hơi, làn khói tan dần, điều đầu tiên mà hắn nhìn thấy là đôi mắt đỏ quạch của mình.



Sau cơn gắt gỏng, cáu giận, phát tiết, đầu óc hắn lúc này dần trở nên bình tĩnh.



Quả thật là trong ao nước lặng mà vẫn bị lật thuyền, đã vậy còn bị một người phụ nữ ngấm ngầm mưu tính.



Rõ ràng những chuyện này đều là sự sắp xếp của Thẩm Mộng Lan, trước tiên dùng thuốc đánh mê mình, sau đó mới mới dùng xuân dược liều cực mạnh khiến mình mất đi lý trí, người phụ nữ này đắm chìm trong mù quáng, tại sao lại còn kéo theo cả mình?



Sắc mặt Trần Kinh lộ ra một tia cười lạnh.



Hắn nhấc điện thoại bấm số của Tiêu Hàm, ngữ khí trở nên nghiêm khắc chưa từng thấy: - Lão Tiêu, anh lập tức tìm giúp tôi tư liệu chi tiết về nhân sự của tập đoàn Vạn Hải. Ngoài ra, liên hệ cho Tổ điều tra SASAC trung ương, do yêu cầu công tác của chúng ta, cần tìm hiểu những thông tin chi tiết về hợp đồng với Xưởng máy kéo Lam Phi cũng như Nhà máy hóa chất Sở Thành của tập đoàn Vạn Hải. chú thích: Hiệp hội quản lý giám sát tài sản quốc gia.

Còn nữa



Trần Kinh nhăn mặt, khoát tay rồi nói: - Vậy thôi! Cứ như vậy trước đã, anh tìm hiểu nhanh nhất có thể, tôi tin rằng mấy năm nay Cục Xúc tiến đầu tư của Kinh Giang ta không phải bất tài, tôi muốn xem thử bọn họ rốt cuộc hiểu doanh nghiệp này đến đâu!



Trần Kinh sắp xếp công việc cho th, vẫn muốn gọi điện thoại, nhưng rốt cuộc cũng không gọi đi.



Đầu óc hắn vẫn còn hơi lộn xộn, hắn ném điện thoại lên giường, rồi ngồi xuống chiếc giường "hỗn loạn", trong lòng càng thêm rối bời.



Hắn lật tung tấm chăn lên, rồi cánh tay chợt sững lại.

Giường đệm xốc xệch, đều là những dấu vết để lại của một đêm hoang đường, nhưng chính giữa đống hỗn độn ấy, là một mảng máu đỏ sẫm còn đọng lại.



- Cô cô ta mẹ kiếp!



Trần Kinh thở dài, luống cuống lột chăn và vỏ đệm nhét vào thùng rác.



Hắn xách theo túi rác, đi vào phòng khách, thay gàiy rồi mở cửa.
Từ ngày đầu tiên tôi tới Sở Giang, gặp phải những chuyện như chuyện công nhân thất nghiệp biểu tình gây rối nhiều không kể xiết, sau đó lại là những áp lực từ phía chính quyền.



Chúng tôi là thương nhân, chúng tôi thu mua Lam Phi hay Nhà máy Hóa chất đều được, đều là vì lợi nhuận mới thu mua. Nhưng ai ngờ được lại gặp phải nhiều vấn đề như vậy cơ chứ?



Mấy năm nay, công ty chúng tôi chỉ riêng kinh phí tiếp đón lãnh đạo các cấp tới khảo sát, tiếp đón các tổ chức điều tra tới, ngoài ra còn phải tạo dựng mối qua hệ với các vị lãnh đạo, tìm kiếm sự ủng hộ của chính quyền đã vượt quá trăm triệu, chúng tôi có thể kiếm được bao nhiêu? Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ mãi không đc giải quyết, lúc nào chúng tôi mới vươn lên được?

..."



Trần Kinh nhíu mày, ánh mắt chĩa thẳng vào Thẩm Mộng Lan, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh nhìn dò xét ấy khiến Thẩm Mộng Lan chột dạ.



- Bí bí thư Trần, những điều tôi vừa nói đều là sự thật, không có một câu nào là giả dối. Nếu như có lời nào giả dối tôi sẽ bị sét đánh chết! Thẩm Mộng Lan lắp bắp nói.



Trần Kinh hừ nhẹ một tiếng, nói: - Cô nói thật hay không liên quan gì tới tôi? Liên quan gì tới những chuyện mà cô đã làm?



Thẩm Mộng Lan ngẩn người, kích động đáp:

- Sao lại không liên quan? Hiện giờ người Sở Giang ai ai cũng biết ngài là Bí thư thành ủy được coi trọng nhất trong số năm bí thư, hơn nữa ngài còn hiểu biết về kinh tế, hiểu được những khó khăn của doanh nghiệp liên doanh chúng tôi. Chỉ cần có thể giúp đỡ tập đoàn Vạn Hải của chúng tôi, tôi sẽ không còn phải lo nữa, thực sự không phải lo lắng gì nữa.



Ngoài ra, chỉ có ngài mới dám với Bí thư Lã



Trần Kinh giận dữ nói: - Đây là kiểu logic chó má gì vậy! Suy luận ngu xuẩn! Thẩm Mộng Lan cô đường đường là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Hải, lại làm ra những chuyện hạ lưu như vậy, cô có ngốc thật không vậy? Không chỉ ngu ngốc, còn đắm chìm trong mù quáng, không biết điểm dừng!

Thật khiến người ta khó mà tin được, đầu óc cô hôm qua đúng là bị lừa đá rồi.



Trần Kinh đặt mạnh tách trà xuống trà kỷ, khoát tay nói: - Cô về đi. Suy nghĩ cho kỹ vào, cũng đừng bao giờ nhắc tới chuyện tập đoàn Vạn Hải gặp phải những chuyện bất công thế nào trước mặt tôi. Một thương gia khôn khéo, sẽ không bao giờ để doanh nghiệp của mình rơi vào bước đường cùng đâu.



Giờ cô rơi vào bước đường này, oán thán trời đất, đẩy trách nhiệm cho chính quyền và những công nhân thất nghiệp, quả thực là nực cười.



Rốt cuộc cô cũng không phải một thương nhân đích thực, nhiều nhất cũng chỉ là một thương nhân thông minh mà thôi, ngoài ra thì thêm được vẻ ngoài bình hoa. Chuyện hôm qua tạm thời tôi có thể không truy cứu, nhưng chuyện này chú thích: chỉ người phụ nữ có ngoại hình mà không có đầu óc.

Trần Kinh nghĩ tới canh tượng phóng đãng đêm qua, dạ dày liền quặn lại, hắn ra sức xua tay: - Đi đi! Cô phải làm gì thì làm đi!



(còn tiếp)