Quan Sách

Chương 1155 : Thị sát Quân khu

Ngày đăng: 11:22 18/04/20


Mùa đông không dễ có một ngày trời trong, trời cao không khí dễ chịu, ánh sáng mặt trời chiếu trên người rất ấm áp.



Trần Kinh hôm nay mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh đen, mục đích của hắn chính là đồn trú đóng của quân phân khu.



Hôm nay là buổi diễn quân liên hợp của quân phân khu Kinh Giang và quân phân khu Sở Thành, buổi diễn quân lần này cũng là buổi diễn quân báo cáo cuối năm của hai quân phân khu.



Trần Kinh là Bí thư thứ nhất của quân phân khu, cũng là lần đầu tiên đi vào bộ đội, để xem toàn bộ cuộc tiến hành diễn binh.



Tới nơi đóng quân, lãnh đạo chủ chốt xếp thành hàng nghênh đón. Tư lệnh viên của quân phân khu Kinh Giang Hà Thọ Quân, ủy viên chính trị Mã Quần cùng lúc đón chào.



Hai người đứng ở xa chào, Trần Kinh khoát tay nói: - Hai vị tướng quân, tôi không phải là quân nhân, thì không cần hành lễ.



Trần Kinh vươn tay ra. Hai người lại gần nắm chặt tay Trần Kinh, Tư lệnh viên quân khu Hà Thọ Quân nói: - Bí thư Trần, rất mong ngài đến, hôm nay chúng tôi diễn tập đối kháng, ngài không đến, chúng tôi không dám ra binh.



Dưới sự vây quanh của mọi người, Trần Kinh được mời đến vị trí trung tâm của lễ đài.



Tham mưu trưởng của quân khu là một người cao lớn, khi Trần Kinh phất tay thăm hỏi chiến sĩ phía dưới, ông ta hét lớn một tiếng: - Cúi chào



- Bá, bá. Hơn ngàn người bộ đội đồng thời giơ tay cúi chào, phối hợp nhịp nhàng, tràn đầy chí khí, Trần Kinh thực sự xúc động.



- Nghỉ.



Sau đó tham mưu trưởng báo cáo bộ đội của quân phân khu tham gia diễn tập đã xếp thành hàng, xin chỉ thị.



Hà Thọ Quân đi đến nói:



- Bí thư Trần, bắt đầu hạ lệnh đi?



Trần Kinh hơi sửng sốt, nói: - Lão Hà, tôi hạ mệnh lệnh không thích hợp?



Hà Thọ Quân nói: - Sao lại không thích hợp? Ngài là Bí thư thứ nhất của Đảng uỷ, hơn nữa cũng là Bí thư Thành ủy, trong nhiều lãnh đạo ở đây, chức vị của ngài cao nhất, đương nhiên hẳn là do ngài hạ mệnh lệnh rồi.



Trần Kinh thản nhiên cười nói: - Bắt đầu diễn tập đi.




Trần Kinh cười ha hả, khoát tay nói: - Không có gì xấu hổ đến nổi muốn chui xuống đất, anh sớm hay muộn cũng là tướng quân của nước cộng hoà. Tôi đã tìm hiểu qua tài liệu về anh, anh là quân nhân đánh giặc, hơn nữa trường kỳ dẫn bộ đội chủ lực, là một người có khả năng. Lãnh đạo đại quân khu sớm hay muộn phải trọng dụng anh, mấu chốt ở chỗ chính là anh phải vững vàng.



Hà Thọ Quân ngẩn người, trong lòng có chút cao hứng, nhưng vẫn là chua xót.



Từ bộ đội chủ lực của quân khu điều xuống làn quân phân khu, mới đó đã năm năm rồi.



Năm năm là hơn một ngàn ngày lẫn đêm, ông ta thậm chí một lần hoài nghi mình có phải đã bị thủ trưởng của đại quân khu lãng quên hay không.



Là một người quân nhân coi vinh dự hơn cả sinh mạng mình, mong ước của Hà Thọ Quân cả đời này chỉ là hy vọng một ngày kia trên vai ông ta có đeo sao lóng lánh.



Nhưng còn phải đợi bao lâu?



Ông ta quay đầu nhìn Trần Kinh, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.



Đúng rồi, ủy viên chính trị không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần làm tốt mối quan hệ trước mắt với Bí thư Trần, hắn sẽ ghi công cho mình, chẳng phải cơ hội đang ở chỗ này chờ rồi sao?



Vừa nghĩ đến đây, trong lòng của ông ta tuôn trào một sự vui mừng khôn xiết, ánh mắt càng thân thiện nhìn về phía Trần Kinh.



Diễn xuất thiếu hồi hộp, bởi vì không có đối kháng lưng tựa lưng, chuyện xấu trên chiến trường rất nhỏ. Quân khu Kinh Giang từ trang bị đến nhân viên đều có ưu thế tuyệt đối, rất nhanh đã dựa theo bộ phận đạo diễn đã bố trí đặt trước đem cờ đỏ cắm vào trận địa của Lam Quân.



Kết cục của buổi diễn tập đương nhiên là tuyên bố kết thúc với thắng lợi của quân khu Kinh Giang.



Bởi vì buổi chiều Trần Kinh phải tham gia buổi tọa đàm của hội liên hiệp công thương nghiệp thành phố, Trần Kinh đã không đi tham gia buổi bình phẩm diễn tập và liên hoan cuối cùng.



Hà Thọ Quân đích thân tiễn hắn, trước khi đi Trần Kinh nói: - Tư lệnh Hà, hôm nay nói chuyện cùng ông, giống như được đọc sách mười năm. Tôi được mở rộng kiến thức. Nói thật, đối với quân sự tôi là người ngoài ngành, hiếm được ông thật tình chỉ giáo như thế, tôi rất cảm kích.



Hơn nữa tôi không dối gạt gì ông, lúc trước tôi lo ngại anh là người khó gần, chúng ta khó có quan hệ tốt.



Hiện tại xem ra, anh là người trung nhân tình nghĩa, tôi cũng giống như vậy, chúng ta có thể trở thành bạn bè, trở thành chiến hữu đấy.



Hà Thọ Quân ngẩn người, cười sảng khoái nói: - Được, một người trung nhân tình nghĩa. Tôi lão Hà sẽ kết giao với cậu, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có xây dựng quân phân khu Kinh Giang ngày càng có sức sống.