Quan Sách

Chương 12 : Phó Phòng Trần nổi giận

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Chiêu thức hô mưa gọi gió này căn bản không giống như những gì mà những người trẻ tuổi như Trần Kinh có thể làm được. Tên tiểu tử Chu Sâm Lâm cũng không dễ chọc giận, ở Phòng Lâm nghiệp, ai mà không nể y ba phần? Mấy năm nay mặc dù Trần Kinh có bị thiệt thòi, nhưng cũng không thể không biết đến Chu Sâm Lâm là người thế nào.



Biết Chu Sâm Lâm không dễ chọc, Trần Kinh bèn cố tình chọc tức Tôn Thái Tuế, khí phách này thật sự không tầm thường, nói không chừng chính là có chuẩn bị sẵn.



Ngoài ra, Nghiêm Thanh hiểu rõ chuyện đi đến Ủy ban kỷ luật của Trần Kinh. Dựa vào cách nói mơ hồ đó thì Trần Kinh rất thân thuộc với bí thư của Ủy ban kỷ luật, hai người đã từng nói chuyện với nhau. Trước khi đi, bí thư Dịch còn tặng cho hắn một thứ.



Bí thư Dịch là một cán bộ mạnh mẽ, cứng rắn, người ta hay gọi là “Dịch lột da”. Biệt hiệu này không phải nói Dịch Minh Hoa keo kiệt mà là nói Dịch Minh Hoa làm việc rất nghiêm túc.



Những năm gần đây tình hình chính trị ở Lễ Hà rất căng thẳng, nhưng việc làm trong sạch toàn bộ bộ máy chính trị của thành phố Đức Cao vẫn được đặt lên hàng đầu, điều này không tách rời với khí thế mạnh mẽ của Dịch Minh Hoa. Tại diễn đàn chính trị của Lễ Hà, Dịch Minh Hoa được coi như là một chiêu bài gây tiếng vang lớn.



Trần Kinh có thể có quan hệ với Dịch Minh Hoa, lại càng thần bí hơn trong mắt của Nghiêm Thanh, y cảm thấy vài năm nay đầu óc mình để đâu đâu, lãnh đạo cân nhắc trong Phòng cả ngày không ngờ lại không nhìn rõ lòng dạ của Trần Kinh.



- Phó phòng Trần, trưa rồi, anh không đi ra ngoài à?



Trần Kinh ừ một tiếng, đột nhiên từ trên ghế đứng dậy nói:

- Đi ra ngoài? Đi đâu đây? Tại sao phải đi?



Nghiêm Thanh xấu hổ, ngượng ngùng cười nói:

- Tính tình của Chu Sâm Lâm khá nóng nảy, hắn ta vừa mới làm náo loạn một phen trong Phòng, anh có thể tạm thời tránh một chút không? Xung đột xảy ra trong Phòng truyền mà ra ngoài thì thật khó coi, với lại anh không cần...



- Chu Sâm Lâm đến đây rồi à? Thật đúng lúc, kêu hắn ta lại đây gặp tôi, tôi muốn xem sếp của lâm trường Bình Động là người như thế nào, một trăm mét khối gỗ thành phẩm mà lâm trường Bình Động khai thác đăng trên báo, trên thực tế thì từ năm ngoái đến năm nay bọn họ vẫn không ngừng việc khai thác.



- Cừ thật, khắp đồi núi của cả lâm trường Bình Động đều là gỗ, ước chừng vượt qua bốn trăm mét khối. Bọn họ làm gì vậy? Là thông báo của Phòng không có nội dung, hay là những người làm những việc thực tế này của chúng tôi làm bừa?

Giọng Trần Kinh thật là cao, hắn đột nhiên đập bàn, giọng điệu càng cao hơn.



- Như thế nào? Các người đều sợ Chu Sâm Lâm à? Trần Kinh tôi không sợ, tôi không những không sợ mà tôi còn quyết tâm phá hỏng vai diễn bằng mặt không bằng lòng của hắn ta. Tôi đã gọi điện cho Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh (Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch xã), kêu bọn họ mau chóng vào thị trấn giải thích, nếu không, chuyện liên quan tới Bình Động, tôi sẽ lập tức báo cáo lên Ủy ban nhân dân Huyện ủy và Cục thành phố.
Chu Sâm Lâm chỉ cảm thấy thật khó xử, y đập đầu thật mạnh, cố gắng giải thích vài câu, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.



- Tôi biết anh đang ở đâu, tôi đang ở khách sạn Lễ Hà, anh lập tức tới chỗ tôi ngay. Tôi nói cho anh biết, anh nên bớt làm loạn đi, bằng không, không ai có thể cứu được anh đâu.

Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Vương Thanh Nhàn -Bí thư Đảng ủy xã Bình Động từ trước tới nay chưa hề nghiêm túc đến như vậy.





Chu Sâm Lâm cảm thấy mình chịu oan ức hơn Đậu Duy, rõ ràng Trần Kinh và Mông Hổ nói dối trắng trợn như vậy, tại sao bây giờ lại khiến y hết đường chối cãi như thế này?



- Bí thư Vương à, chuyện lớn như vậy, không thể khiến cho tôi và Mã Văn Hoa chịu tiếng xấu thay cho người khác được. Mã Văn Hoa của Lâm trường Bình Động lại còn ngu ngốc hơn nữa, hắn ta làm sao có thể để lộ ra nhiều gỗ đến như vậy được? Bốn trăm mét khối, mấy chục chiếc xe tải lớn, trị giá hơn mười vạn, đây rõ ràng là do Mông Hổ đi khắp nơi mò ra.



- Hắn ta tập hợp những con số này lại, chậu chất thải này đều đổ lên đầu lâm trường, hắn ta đúng là đang vu oan, đang nói xấu người khác.



Chu Sâm Lâm tức giận run người.



Vương Thanh Nhàn-Bí thư xã Bình Động đã hơn năm mươi tuổi rồi, dùng chiếc lược chải lên mái đầu bạc phơ, có vẻ rất uy nghiêm.



Đôi mắt ông vô cùng có hồn, ánh mắt ông lưu lại trên khuôn mặt của Chu Sâm Lâm thật lâu không nói, rất lâu sau đó, ông mới hừ lên một tiếng:

- Thông báo của Cục lâm nghiệp liên quan đến việc cấm chặt phá rừng thông đã được gửi xuống từ năm ngoái, văn bản của Cục thông báo rõ ràng đến các thôn xã, trước cuối năm, số lượng gỗ tồn kho phải được thanh toán hết, nếu không làm sẽ bị xử lý.



- Lần này Đội chấp phá đã tiến hành kiểm tra hơn bốn trăm mét khối gỗ mới chặt xuống ở xã Bình Động của chúng ta, nhưng cả xã chỉ có lâm trường Bình Động là có tồn kho vật liệu gỗ, anh nói xem những loại gỗ này không phải là của Bình Động vậy thì là của ai đây?



Chu Sâm Lâm giật mình suy nghĩ, đống gỗ này không thuộc Bình Động, Chu Sâm Lâm đều có liên can đến việc này.



Y đơn giản thừa nhận là công việc trên lâm trường Bình Động, lâm trường đó là xí nghiệp gỗ hàng đầu thuộc cấp huyện, có một chút quan hệ, giải quyết vấn đề cũng dễ dàng hơn. Nếu không, một khi y phức tạp hóa sự việc, khiến cho Trần Kinh và Mông Hổ phải điều tra tới cùng, vấn đề về cái giỏ nói không rõ ràng thì hậu quả càng khó có thể lường trước được.