Quan Sách
Chương 1233 : Uông Minh Phong nhịn không được?
Ngày đăng: 11:23 18/04/20
Đêm, tĩnh mịch, màu vàng nhàn nhạt từ ngọn đèn phả vào ấm áp, trong phòng ngập tràn không khí lãng mạn, trữ tình…
Một khuôn mặt tròn tròn, người vợ bên dưới liên tục phát ra những thanh âm nhẹ nhàng khêu gợi lòng người.
Người chồng có chút béo, trong tư thế truyền thống nam trên nữ dưới, người chồng chống hai tay trên mặt giường, máy móc cử động, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ khan khan.
Tựa như một lão hổ đã cao tuổi, âm sắc không thanh, nhưng tràn đầy khí chất vương giả, mãnh liệt không cam chịu.
“A…”
Người chồng hét lớn một tiếng, nhanh chóng lên đỉnh.
Hai mắt trừng trừng, đôi ngươi như muốn nảy ra.
Ông ta mơ hồ đã cảm giác bên dưới không ổn, rõ ràng chứng minh lực bất tòng tâm rồi.
Người vợ bên dưới cũng không buông tha, bỗng nhiên vươn hai tay, gắt gao ôm lấy thân hình người chồng, ấn thân hình bên dưới của mình, bởi vì dùng sức quá mạnh, móng tay thật dài gần như khảm vào da thịt đầy đặn của đối phương.
“A….”
Người chồng lại rống lên một tiếng.
Rất không cam lòng đẩy mấy cái, cuối cùng cả người mềm nhũn, đầu váng mắt hoa, giống như bãi bùn lầy, xụi lơ trên người cô vợ.
-Không được, không cày nổi nữa rồi. Khối hoa màu này có thể mệt chết Đại hoàng ngưu mất….
Người chồng lầm bầm nói.
Người vợ hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui, phía dưới khó chịu không nói ra được, nhưng cô lại mạnh mẽ chống đỡ nói:
-Lão Uông, xem thân thể anh này, càng ngày càng tệ. Em thấy, trong lòng anh cũng có vấn đề, nếu anh không thay đổi đi, sức khỏe sẽ suy sụp đấy!
Người chồng dùng sức chống người dậy, không cam lòng xem xét người dưới thân mình, lại nhìn chất dịch từ người bên dưới tràn ra, ông ta khẽ thở dài nói:
-Năm tháng không buông tha ai bao giờ,già rồi…
Ông ta một lần nữa nằm xuống ngủ, lấy tay tét vào cái mông mập mạp của người vợ.
“Đét~ đét~!” hai tiếng, người vợ “A~” một tiếng, người chồng cười lớn nói:
-30 như sói, 40 như hổ, năm nay Tiểu Tiếu vừa hay đã 40 rồi.
-Được rồi, Minh Phong, anh với em, không cần nghĩ đến những chuyện này. Tiếu Nhu em cũng không phải loại đàn bà tùy tiện, anh nói gì vậy chứ?
Nhìn bóng lưng của Tiếu Hàm khuất dạng, khóe miệng Trần Kinh khẽ nhếch lên.
Hắn hiểu rất rõ về Uông Minh Phong, người này đoán chừng là chịu không được rồi.
Có lẽ ngày sinh nhật của ông ta cũng không tiện, tình hình tỉnh thành phức tạp như vậy, ông ta lại ở địa vị cao như vậy, muốn nắm chắc cục diện sao có thể đơn giản, thuậm buồm xuôi gió như vậy?
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, hiện tại Trần Kinh cần đoàn kết tất cả các lực lượng lại với nhau, càng ít chuyện càng tốt, tập trung vào phát triển.
Hắn và Lôi Minh Phong xem ra mâu thuẫn đã lâu, Lôi Minh Phong dù sao cũng là Ủy viên thường vụ, hơn nữa còn là Bí thư Thành ủy.
Trên tay anh ta có đủ năng lực, tiền vốn, tài nguyên.
Một đối thủ như vậy, không thể chấp nhận được việc Trần Kinh không chú ý cẩn thận.
Cống ngầm cũng có thể lật thuyền, huống chi Lôi Minh Phong cũng không phải là một cống ngầm nhỏ.
Lão Chủ tịch cũng đã nói, có chiến lược phải coi khinh kẻ thù, có chiến thuật phải coi trọng kẻ thủ, dây cung của Trần Kinh vẫn luôn buộc được rất ít.
Thư ký Phương Cương nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, anh ta thấp giọng nói:
-Bí thư, xe đã chuẩn bị xong, hiện tại có thể xuất phát chưa?
-Còn có chuyện gì sao?
Trần Kinh nói.
Phương Cương trầm ngâm một chút nói:
-Chủ nhiệm Trương, Phòng đốc tra, anh vẫn chưa gặp!
Trần Kinh giơ tay lên xem giờ, khoát tay nói:
-Anh gọi điện thoại cho ông ấy, nói ngày mai tôi gặp! Hiện tại cũng đã mười giờ rồi, nếu không đi, người ta không kiên nhẫn được nữa đâu. Đúng rồi, anh có gọi điện thoại cho Xưởng trưởng Trâu chưa? Kêu anh ta không phải sắp xếp cơm trưa! Chúng ta không đến chỗ ông ta, trực tiếp đến thẳng Thành ủy, sau đó buổi chiều sẽ đến Khu công nghiệp!
Phương Cương nói:
-Tôi có gọi rồi, nhưng Xưởng trưởng Trâu đáp, bọn họ đã chuẩn bị cơm nước xong hết rồi. Chỉ là cơm công tác, ba món đồ ăn một chén canh, tuyệt đối không có làm yến hội xa hoa gì cả!
-Thật sao? Lão Trâu này, ông ta cũng thật nghe lời đó nhỉ?
Trần Kinh khẽ cười nói.