Quan Sách

Chương 1247 : Mỹ nữ bị thương

Ngày đăng: 11:23 18/04/20


Đêm đến, sấm sét vang dội, mưa như trút nước.



Mưa xối xả qua bao nhiêu ngày âm u, cuối cùng hôm nay cũng đã trút xuống.



Trần Kinh nằm trên giường, mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang réo rắt vang lên, Trần Kinh thò tay ra với lấy điện thoại, ấn nút trả lời, mắt nhắm mắt mở nói:



- Ai vậy?



- Bí thư…



Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tiếu Hàm, ngữ khí có chút cấp bách:



- Tam Hòa xảy ra chuyện rồi, công nông dân của Lãng Châu gây rối, đập phá nhà xưởng của tập đoàn Vạn Hải mới tu sửa.



- Cái gì?



Trần Kinh lăn lông lốc trên giường bò dậy, nói:



- Chuyện thế nào? Xảy ra từ lúc nào vậy?



Tiếu Hàm nói:



- Tôi cũng vừa mới nhận được báo cáo của bên Tam Hòa, Đổng Quang Vân đích thân gọi điện thoại đến, chuyện chắc cũng không nhỏ, tôi đã gọi điện cho Cục thành phố, Cục thành phố đang điều động cảnh sát đến trợ giúp. Bên ngoài mưa rất to, hành động cũng không tiện, trước mắt tình hình tiếp theo thế nào tôi vẫn… không rõ lắm…



Trần Kinh cau mày nói:



- Đã có thương vong gì về nhân viên hay chưa? Anh lập tức gọi điện báo cho Thang Dịch Dương biết, nói với anh ra nhất định phải khống chế được cục diện, nhất định không để xảy ra thương vong nhân viên. Phải mau chóng khống chế được tình hình!



Tiếu Hàm nghiêm túc nói:



- Tôi lập tức sẽ gọi điện bố trí, trước mắt tình hình thương vong thế nào còn chưa biết, tôi cũng đã gọi điện báo cho chủ tịch thành phố Từ biết rồi, ông ấy đang cấp tốc đến hiện trường!



Trần Kinh ồ một tiếng, đột nhiên đập mạnh vào đầu giường.



- Bảo Lão Hà đến đón tôi ngay lập tức, tôi phải đến Tam Hòa, chúng ta gặp nhau ở Tam Hòa!



Trần Kinh quả quyết nói.



Mưa to như này, bỗng nhiên lại xảy ra chuyện, điều này khiến Trần Kinh ngửi thấy mùi nghiêm nghị.


Cũng may chỉ có vậy, hôm nay cô cũng thảm hại đủ rồi, quần áo trên người trong lúc xung đột bị xé rách, cả người bị nước mưa làm cho ướt sũng.



Vì đi giày cao gót, chân cũng bị trật chân, giày cao gót cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, cô đi chân trần thoát khỏi hiện trường, đáng thương da dẻ cô lại mền mịn, đôi chân bị mài rách toàn bộ, đau đến chảy cả nước mắt.



Cuối cùng, cô tự nhiên bị người ta khiêng lên xe cứu thương, trực tiếp đưa đến bệnh viện chữa trị.



- Ai da! Đau chết mất…



Bác sĩ đang cố gắng băng bó cho cô, nhưng bác sĩ vừa động vào, cô lại bắt đầu la hét, nhưng lần này, cô chỉ kêu hai tiếng, mắt nhìn đột nhiên có người ngoài cửa.



Cô lập tức liếc nhìn, tiếng kêu hét đột nhiên dừng lại!



Trần Kinh cùng Tiếu Hàm đang đứng ở cửa phòng bệnh, Thẩm Mộng Lan sững người nhìn, không kìm nổi, nước mắt bắt đầu dâng lên trong hốc mắt.



Cô một bụng oan tức, trong nháy mắt nhìn thấy Trần Kinh, cô dường như muốn bộc phát toàn bộ ra ngoài.



Nhưng cuối cùng, cô vẫn kìm nén được cảm xúc của mình, xoa xoa thưa thưa dạ dạ nói:



- Trần… Trần bí thư… thư ký…. Tiếu… Hàm…



Trần Kinh khẽ nhíu mày, không nói gì, Tiếu Hàm lại nói:



- Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay xảy ra chuyện như này, thật đáng tiếc, cũng vượt khỏi sự dự liệu của mọi người. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ nhất định điều tra nghiêm ngặt về chuyện này, đối với những người có trách nhiệm liên quan, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm khắc!



- Đồng thời, chúng tôi cũng cam đoan, chuyện như này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa.



Thẩm Mộng Lan hốc mắt mọng nước, không nói một lời, chỉ gật đầu.



Tiếu Hàm nhìn Trần Kinh, thần sắc Trần Kinh nghiêm túc, vẫn không có ý muốn nói gì, Tiếu Hàm nhìn về phía bác sĩ đang băng bó cho Thẩm Mộng Lan nói:



- Cô nhẹ tay nhẹ chân một chút, tổng giám đốc Thẩm dù sao cũng là phận gái, cô làm mạnh tay quá, cô ấy làm sao chịu nổi?



Bác sĩ là một người con gái khoảng hơn ba mươi tuổi, vừa nghe thấy Tiếu Hàm nói như này, cô lập tức dừng tay lại đứng lên nói:



- Vâng, tôi… tôi sẽ chú ý!



Tiếu Hàm có chút đè ép tay xuống, ngữ khí dịu dàng, nói với Thẩm Mộng Lan:



- Tổng giám đốc Thẩm, cứ chữa trị vết thương trước đã, chuyện nhất định sẽ được giải quyết thỏa đáng!