Quan Sách

Chương 1249 : Bệnh viện tiếp mĩ nữ!

Ngày đăng: 11:23 18/04/20


Văn phòng Trần Kinh!



Trưởng ban thư ký Tiếu Hàm, phó cục trưởng cục công an Thang Dịch Dương đang ngồi, thần sắc hai người nghiêm túc.



Thang Dịch Dương hít sâu một hơi, cao giọng nói:



- Bí thư, chuyện này tôi dám khẳng định, nhất định có liên quan đến tập đoàn xí nghiệp anh em Hầu thị. Công ty xây dựng Vĩnh Cố năm năm gần đây mới xây dựng xí nghiệp, bọn họ làm lớn thực sự không phải ở Sở Giang, mà là ở Sở Bắc.



Công ty này hầu như nhận thầu tất cả các công trình dưới trướng của anh em Hầu thị, hơn nữa lần này Chiêm Vĩnh Cố bỏ trốn, ảnh hưởng cực lớn ở Sở Bắc. Vì công ty Vĩnh Cố nợ rất nhiều ngân hàng ở Sở Giang ít nhất phải đến 200 triệu, mặc khác còn có khoản lớn nợ tiền công của công nhân còn chưa trả, mà tổn thất vật liệu xây dựng nghe nói cũng cực lớn.



Bây giờ chúng ta đã nắm chắc được chứng cứ trong tay, Chiêm Vĩnh Cố có liên hệ cực kỳ chặt chẽ với anh em Hầu thị, tôi cho rằng việc Chiêm Vĩnh Cố chạy trốn, sau lưng có bóng dáng của anh em Hầu thị…



Trần Kinh mắt híp lại, trong mắt lóe sáng.



Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói:



- Chuyện này không cần tra xét nữa, có chứng cứ hay không không quan trọng!



Trần Kinh đưa tay hạ ép xuống nói:



- Bây giờ Tỉnh ủy yêu cầu Kinh Giang chúng ta cộng tác phát triển, ha, Lôi Minh Phong bây giờ đâm lén sau lưng chúng ta, muốn hủy đi đài của chúng ta! Truyền thông Sở Giang gã vận dụng không tệ! Vốn liếng mấy năm nay cũng lấy ra hết rồi, chúng ta có phải nên cảm thấy lấy đó làm vinh hạnh hay không?



Trần Kinh lạnh lùng hừ một tiếng, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm, từ từ đi đến bên cửa sổ, cẩn thận thưởng thức.



Trong lòng hắn bỗng nhiên có một cảm xúc thô bạo, hít một hơi thật sâu, hắn hi vọng có thể áp chế được cảm xúc đó xuống.



Nhưng áp chế như nào thì trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.



Hai người Hầu Quan Trung và Hầu Lâm đúng là thành tinh rồi, không ngờ lại dám làm ra con thiêu thân trong chuyện của Kinh Giang như này.



Trần Kinh sớm đã muốn cho hai tên này một bài cảnh cáo, không ngờ hắn còn chưa làm gì, thì hai tên này được đằng chân lân đằng đầu, đạp lên mặt.



Trần Kinh trong lòng không khỏi cười khẩy.



Trên thế giới này, dù sao luôn có một số người không biết đối nhân xử thế, không hiểu địa vị thực sự của mình.



Hầu Quan Trung vênh vênh váo váo, cũng không biết gã một ngày rốt cục nghĩ ra những trò gì, con người Hầu Lâm vẫn coi như có chút lòng kính sợ, biết chút lễ nghĩa, nhưng xem ra mấy năm nay cũng bành trướng không ít, có một anh trai dễ bành trướng như vậy, tên tiểu tử này quả thực cũng thích ăn đòn!



Trần Kinh lẳng lặng hút thuốc, cho đến khi hút xong một điếu, sau đó dập tắt điếu thuốc, nói:




Một chiếc Passat khiêm tốn lái vào Boulevard, đứng ven đường.



Thẩm Mộng Lan cũng không chú ý đến chiếc xe này, còn Hầu Lâm đứng một bên đang mặt mày hớn hở nói, lại càng không để ý.



Xe dừng lại, người ngồi ghế lái xe bước xuống, mau chóng bước về phía Thẩm Mộng Lan nói:



- Chào cô, chúng tôi…



Thẩm Mộng Lan và Hầu Lâm hơi sửng sốt, Hầu Lâm quay đầu liếc nhìn lái xe một chút, khoảng hơn 40 tuổi, mặc một chiếc áo khoác quê mùa, là ai vậy?



- Ông là ai? Không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với Thẩm tiểu thư sao? Một chút lễ nghĩa cũng không hiểu!



Hầu Lâm sầm mặt lại nói.



Mấy ngày nay gã đang dốc hết sức lực để nịnh bợ lấy lòng Thẩm Mộng Lan.



Mấy ngày trước trời mua, gã cũng không có cơ hội dẫn Thẩm Mộng Lan ra ngoài, hôm nay vất vả lắm mới chộp được thời tiết nắng ấm đẹp như này.



Trai tài gái sắc, hai người đang nói chuyện to nhỏ dưới bóng cây bên đường, cảm giác thật tuyệt, nhưng lại bị người ta chen họng vào phá đám, sự tức giận trong lòng gã có thể tưởng tượng được.



Lái xe quê mùa cũng không bị khí thế của Hầu Lâm dọa sợ, ông lạnh lùng nói với Hầu Lâm:



- Tôi là ai liên quan gì đến anh? Tôi cũng không nói chuyện với anh mà? Anh có thể thay mặt cho Thẩm tiểu thư sao?



Hầu Lâm bị thái độ sừng cồ của lái xe làm cho sững người, chợt gã lại vui vẻ, hừ lạnh một tiếng, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Mộng Lan biến sắc, ánh mắt đang nhìn về phía chiếc xe kia.



Hầu Lâm khẽ nhíu mày, ánh mắt theo bản năng cũng nhìn về phía con Passat đang đứng bên đường.



Cửa sổ sau xe từ từ hạ xuống, dần dận hiện ra đầu của người ngồi trong xe, sau đó Hầu Lâm nhìn rõ mặt mũi của đối phương.



Trần Kinh!



Hầu Lâm trong lòng giật mình, vừa muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn không nói.



Trần Kinh ánh mắt nhìn Thẩm Mộng Lan, thản nhiên nói:



- Lên xe đi! Xem ra vết thương của cô cũng khỏi rồi, còn nằm viện làm gì nữa? Hay giúp bệnh viện kiếm tiền à?