Quan Sách

Chương 1279 : Nên chia tay thôi!

Ngày đăng: 11:23 18/04/20


Trần Kinh từ Ban tổ chức Trung ương đi ra, trong lòng có chút không yên.



Mễ Tiễm cũng không nói nhiều lời, nhưng câu mấu chốt nhất ông ta nói là tính nghiêm túc của tổ chức, cán bộ nhận chức không được tính toán, lựa chọn.



Trần Kinh cảm thấy những lời này của Trưởng ban Mễ rất có ý khiêu khích đấy.



Ông ta có phải có ý phê bình chuyện mình không muốn đến vùng duyên hải là kén chọn, kén cá chọn canh hay không?



Nếu thật là như vậy, Trần Kinh đoán, mình thật sự có thể phải rời khỏi Sở Giang rồi.



Hắn khẽ nhíu mày, nhìn đồng hồ, cảm thấy mình không thể trì hoãn thêm giây nào nữa, nhất định phải quay trở về Sở Giang ngay.



Công tác ở Kinh Giang hắn đã đầu tư rất nhiều, bất kể là sức lực hay tình cảm, hắn đều dốc hết mình vào đó. Hắn thực sự có cảm tình với Kinh Giang, rất khó dùng một đôi lời để miêu tả rõ ràng.



Địa vị Kinh Giang trong lòng hắn, gần như ngang bằng với con gái Giai Giai, hắn coi địa phương này giống như con của mình vậy.



Thương thay cho tấm lòng thiên hạ của cha mẹ, dốc hết tâm sức cho đứa con của mình, hơn nữa cha mẹ đều cam tâm tình nguyện, không oán không hối.



Mà Trần Kinh vì Kinh Giang đã phải trả giá rất nhiều, hơn nữa hắn cũng vô cùng nguyện ý.



Hiện tại, hắn cảm thấy rất rõ, mình sẽ phải rời đi.



Nói thật lòng, hắn cảm thấy có chút ưu tư, hiện tại hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, phải quay lại Kinh Giang sớm một chút, đi nhiều một chút, xem nhiều một chút, mảnh đất ấy với hắn mà nói, xem thế nào cũng đều không đủ…



Trần Kinh cũng không biết rằng, trong lòng của hắn thì bất an mà lúc này trong lòng Liễu Công Dân cũng rất căng thẳng.



Anh ta ở đây nói chuyện cùng Trần Kinh chỉ là đùa giỡn mà thôi.



Về vấn đề phân công Trần Kinh, phần lớn ý kiến đều không tồi.



Nhưng sắp xếp Trần Kinh đến vùng duyên hải công tác, tuyệt đối không phải là ý kiến chủ đạo.



Anh ta cố ý đem công tác vùng duyên hải này nói ra, thật ra là một kiểu chỉ dẫn, hy vọng Trần Kinh có thể lựa chọn đến vùng duyên hải, đối với Liễu Công Dân mà nói, anh ta được người ta nhờ vả, coi như tất cả cục diện đều vui vẻ.



Nhưng anh ta không ngờ được rằng một lần nói chuyện bình thường như vậy, cuối cùng lại kinh động đến Trưởng ban Mễ.



Trưởng ban Mễ là ai chứ? Đường đường là một Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức Trung ương, quyền cao chức trọng, việc phân công cán bộ cấp Bộ trưởng, cấp quan trọng, ông ta có thể mới hỏi đến một chút.



Mà Trần Kinh chẳng qua là một cán bộ trẻ tuổi được đề bạt mà thôi. Ông ta bất ngờ hỏi tới, hơn nữa còn nghiêm khắc nhắc nhở, điều này chứng tỏ điều gì?


Còn lần này, Trần Kinh thấy sức sống bừng bừng, tình cảm quần chúng dâng trào, trong lòng cảm thấy xúc động.



Hy vọng trong lòng dân chúng bắt đầu bốc lên, tinh thần của cán bộ trong thể chế cũng bắt đầu thay đổi, tiếp theo chỉ cần liên kết tốt, quy hoạch tốt, Kinh Giang lo gì không có được tương lai tươi đẹp?



Trần Kinh cầm trên tay cây bút máy, từ từ đi đến đầu đông vách tường bên cạnh, hắn dùng bút máy nhẹ nhàng vẽ vài vòng tròn nhỏ lên một số địa phương.



Những nơi bị vòng tròn đó có Lãng Châu, Hữu Tam và có xưởng đóng tàu, có bến tàu, có nhà máy động cơ đốt trong, có nhà máy dệt…



Mỗi một chỗ đối với Trần Kinh mà nói đều có những ý nghĩa không tầm thường.



Trần Kinh đến Kinh Giang chính là để giải quyết những vấn đề này, sau đó từng bước làm rõ, tìm được phương hướng.



Trần Kinh muốn nhân thời gian này đến những nơi này nhiều hơn chút, có lẽ bỏ lỡ cơ hội này, tương lai sợ rằng muốn nhìn lại cũng không thể nữa…



Doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước, trại thì cố định, còn người thì luôn thay đổi, buổi tiệc hoa mỹ cuối cùng sẽ đến lúc tàn mà thôi.



Trần Kinh cảm nhận được rõ ràng, mình không còn được ở Kinh Giang bao lâu nữa.



Hắn nhất định phải suy nghĩ, trong thời gian ngắn nhất, vừa đi nhìn Kinh Giang một chút, vừa làm tốt công tác giao tiếp với lãnh đạo các vấn đề trong công tác.



Tính trường kỳ trong chính sách của Kinh Giang vô cùng quan trọng, Trần Kinh đã hoàn thành việc thiết kế cơ cấu tổng thể phát triển của Kinh Giang.



Bước tiếp theo đối với Kinh Giang mà nói, cần cơ cấu này góp chút sức lực, bước tiếp con đường phát triển thực tế.



Từng giai đoạn hoàn thành mục tiêu, Kinh Giang sẽ tiến thêm một bước,trải qua vài năm phát triển, Kinh Giang không ngừng chinh phục mục tiêu mới, sẽ có cơ hội trở thành viên minh châu lộng lẫy nhất Trung Nguyên.



Trần Kinh mở giá sách của mình ra, đem tất cả bản ghi chép công tác mấy năm nay của mình ra.



Hắn cẩn thận xem, trong lòng mặc niệm, trong đầu hiện lên các cảnh tượng trong quá khứ.



Người và chuyện ở Kinh Giang, hết thảy cảnh tượng công tác của Kinh Giang, các cảnh đèn kéo quân dường như dòng điện xẹt qua trong đầu hắn.



Có một số gương mặt chân thật, sống động, những người những chuyện này từng khiến Trần Kinh ghét, không ngờ đều thân thiết như vậy.



Cái gọi là như người uống nước, ấm lạnh tự biết, mấy năm nay Trần Kinh công tác ở Kinh Giang, trong công việc đủ các tư vị đắng cay, chua ngọt, ngoài hắn ra, có ai có thể hiểu được?



Đã từ biệt, hết thảy cuối cùng đều sẽ trở thành quá khứ.



Nhưng đối với Trần Kinh mà nói, quãng thời gian công tác ở Kinh Giang, hắn nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, không bao giờ quên.