Quan Sách
Chương 1304 : Những người đó đến thăm bệnh?
Ngày đăng: 11:23 18/04/20
Chủ nhiệm Lã nhân vật số một của Hội đồng nhân dân tỉnh trúng gió.
Tin tức này giống như mọc cánh nhanh chóng truyền ra ngoài làm chấn động toàn tỉnh.
Lã Quân Niên công tác ở Sở Giang mười mấy năm, cây lớn rễ sâu, quan hệ rộng với các mặt, đồng thời kết thù cũng rất nhiều.
Tin tức này truyền tới, khiến không biết bao nhiêu người sợ hãi, cũng không biết bao nhiêu người vui mừng khôn xiết. Sau chuyện này Trần Kinh còn nghe được phía dưới có người nói, bởi vì bệnh tình của Lã Quân Năm, sau khi chuyện xảy ra, phía dưới có người đốt pháo pháo chúc mừng đấy.
Đương nhiên, Lã Quân Niên mấy năm kinh doanh lưu lại một đám hậu duệ, thoáng nhìn đã hoảng hồn.
Tuy nhiên cũng may mọi thứ đều đã là báo động giả.
Trần Kinh và Ngũ Đại Minh đến khu khám bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện Đệ Nhất thăm Lã Quân Niên, Pphó viện trưởng nghiệp vụ người dẫn đầu trong đoàn chuyên gia khám và chữa bệnh đã báo cáo.
Lã Quân Niên không phải trúng gió, mà chỉ bị choáng, loại bệnh này dễ phát ở người già.
Nguyên nhân cụ thể của bệnh chưa rõ ràng lắm, nhưng có thể chữa trị được loại bệnh này, Chủ nhiệm Lã không có bất cứ vấn đề gì, một tuần là khỏi hẳn.
Sau khi đoàn bác sĩ chuyên gia báo cáo cho Ngũ Đại Minh xong, phòng bệnh liền truyền đến tin tức, chủ nhiệm Lã đã tỉnh, nhận thức bình thường, ngoại trừ tinh thần hơi mỏi mệt, tất cả đều tốt, không có cảm giác khó chịu nhiều.
Ngũ Đại Minh và Trần Kinh hai người đi theo mọi người đến thẳng phòng bệnh của Lã Quân Niên.
Đứng ở cửa, Ngũ Đại Minh nói lớn:
- Lão Lã
Lã Quân Niên trên giường nghe rất rõ ràng, bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc lúng túng, nói:
- Thư... Bí thư, Ngài... Ngài cũng biết tin rồi hả?
Ngũ Đại Minh khẽ cười, bước vào cửa, đưa tay ra nói:
- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, anh đừng cử động. Bệnh của anh lần này, chấn động thật lớn, điện thoại đã gọi đến chỗ của tôi trước tiên, trận thế khó lường. Bọn họ nói anh sơ chẩn có thể là bị trúng gió, tôi lúc ấy đã nghĩ lão Lã là một người khỏe mạnh, bình thường thân thể có thể giậu đổ bìm leo, làm sao có thể trúng gió được chứ?
Sự thật chứng minh, bọn họ là đoán nhầm bệnh. Anh yên tâm. Không có vấn đề gì lớn, anh an tâm ở bệnh viện an dưỡng vài ngày, trở lại sẽ tốt hơn.
Lã Quân Niên mấy lần cố gượng người, đều bị Ngũ Đại Minh lấy tay ngăn chặn. Ánh mắt của ông ta nhìn lướt qua Ngũ Đại Minh rồi liếc nhìn về phía Trần Kinh.
Trần Kinh mỉm cười đứng sau Ngũ Đại Minh. Ông ta sửng sốt, nói lớn:
Từ Binh gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Rất may mắn, rất may mắn.
Ông ta trầm ngâm một chút, nói:
- Gần đây chúng tôi muốn tổ chức cuộc họp mặt kêu gọi đầu tư, muốn mời Trưởng ban thư ký, rất hân hạnh được đón tiếp ngài, không biết ngài có thể giành chút ít thời gian tham dự hay không….
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Đó là chuyện nhỏ, sau này hãy nói, hôm nay anh đã chạy tới đây, tàu xe mệt nhọc, hay là trước nên sắp xếp nghỉ ngơi đi. Lúc này cũng không thích hợp đi thăm bệnh, để cho lãnh đạo nghỉ ngơi đã.
Từ Binh liên tục gật đầu, buông tay ra, Trần Kinh chào ông, lập tức đi ra ngoài, trực tiếp đi đến khu nhà nghỉ của người nhà.
Từ Binh đưa tay nhìn đồng hồ, khoát tay nói với mấy người quen bên cạnh:
- Đi thôi, đi thôi! Trưởng ban thư ký mới vừa nói, chủ nhiệm Lã không có chuyện gì lớn, hôm nay không nên thăm bệnh, chúng ta hôm nào tới nữa. Hôm nay mọi người đừng về, buổi tối tôi làm ông chủ, chúng ta uống với nhau vài chén.
Sau đó lại sắp xếp một chút hoạt động, đến tỉnh thành, tôi xem như nửa chủ nhà, cho dù thế nào cũng phải tận tình tiếp đãi.
Giọng của ông ta hơi lớn, giống như là cố ý nói chuyện lớn tiếng, Trưởng ban thư ký đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ này, dường như đang thể hiện bản lĩnh khéo léo của ông ta.
Đám người thân cận với Lã Quân Niên, bên trong cũng có phân hoá, Từ Binh hiện tại như mặt trời ban trưa, đương nhiên cũng muốn có một đám người đoàn kết bên cạnh.
Ông vừa thét to, mấy cán bộ phía dưới đều đi theo ông ta, mấy người cười cười nói nói đi ra ngoài.
Trần Kinh đang ở phòng nghỉ ngơi hút thuốc, khi đốt đến điếu thứ ba, hắn thấy Ngũ Đại Minh từ bên trong đi ra.
Lúc này người ở phía ngoài cơ bản đều đi hết sạch, chỉ còn lại mấy người của văn phòng Hội đồng nhân dân phòng.
Từng người một đến chào Bí thư, Ngũ Đại Minh mỉm cười bắt tay họ, liên tục nói thật vất vả thật vất vả.
Cuối cùng đi tới bên cạnh Trần Kinh, hai người không nói lời nào, đã lên thẳng xe hơi đợi sẵn từ sớm.
Hai người đi thẳng đến Ngọc Sơn, trên đường Ngũ Đại Minh chỉ nói một câu:
- Sự tình của quan lớn, hãy buông đi! Gặp chuyện như vậy đã sinh bệnh, tóm lại không hay chút nào.