Quan Sách

Chương 1309 : Xử lý như nào?

Ngày đăng: 11:23 18/04/20


Quả nhiên, Ngũ Đại Minh đoán rất chuẩn.



Xe của Ngũ Đại Minh đến Dung Châu, tiêu chuẩn tiếp đón Thiệu Vĩnh Cường sắp xếp không khác gì Đức Cao.



Chỉ là hôm nay Dung Châu không quá nắng như hôm đó, nhưng mùa hè trời u ám, sự nóng khô này cũng không dễ chịu gì hơn mặt trời chói chang.



Ngược lại càng khó chịu hơn, đứng ở ngoài trời, thời gian mấy phút quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi.



Lúc đoàn xe của Ngũ Đại Minh đến, đám người đón tiếp ai cũng mồ hôi ướt đẫm, giống như vừa trong nước chui ra.



Từ sau trận ốm của Lã Quân Niên không lâu trước đây, Thiệu Vĩnh Cường rõ ràng luận điệu thấp hơn nhiều.



Sự khiêm tốn này không phải lộ ra ngoài mặt, khi Liễu Tân Lâm mới tới Dung Châu, Thiệu Vĩnh Cường rất mâu thuẫn tâm lý.



Thật sự treo Liễu Tân Lâm lên, chút chuyện cũng không làm được, Liễu Tân Lâm đường đường phó bí thư Thành ủy, dùng lời bực tức của chính ông ta để nói cũng chỉ quản hai người.



Một là lái xe, một là thư ký, những người khác ông ta đều không quản được.



Nhưng gần đây, thái độ của Thiệu Vĩnh Cường đột nhiên thay đổi. Về mặt công tác đảng quần chúng, Liễu Tân Lâm bắt đầu phát huy tác dụng lãnh đạo, dần dần thẩm thấu vào trung tâm chính đàn Dung Châu.



Sự thay đổi này của Thiệu Vĩnh Cừng, thể hiện suy nghĩ rất tinh tế.



Lã Quân Niên hiện tại đương nhiên vô vọng rồi, nhân mã của Lã hệ sẽ như rắn mất đầu.



Sau Lã Quân Niên, Thiệu Vĩnh Cường vốn là nhân vật mấu chốt, nhưng mấy năm nay đột nhiên Từ Binh quật khởi ở Kinh Giang.



So với Thiệu Vĩnh Cường, vị trí địa lý của Kinh Giang mấu tốt hơn, mà Từ Binh lại bợ đỡ được cái cây to Trần Kinh, tiền đồ chính trị nhìn thấy sáng bừng.



Dưới tình huống như thế, người vốn thuộc phái Lã Quân Niên, còn có bao nhiêu người sẽ dựa vào Thiệu Vĩnh Cường?



Giải phóng Liễu Tân Lâm, Thiệu Vĩnh Cường có chút bất đắc dĩ, ngoài ra, ông ta cũng muốn thông qua phương thức này thử thái độ của Trần Kinh.



Ai cũng biết Thiệu Vĩnh Cường là người Lã phái cốt cán, mà giữa Trần Kinh và Lã Quân Niên rõ ràng từng xảy ra xung đột kịch liệt.



Thiệu Vĩnh Cường không thể quá rõ ràng có ý dựa vào Trần Kinh.



Mạng lưới quan hệ chính trị cực kỳ phức tạp, bình thường không châm hương, tới nơi mới ôm chân phật, là điều tối kị.
- Trưởng ban thư ký, mời ngài uống nước.



Thình lình một giọng nói vang lên.



Trần Kinh mở mắt, thấy Triệu Dịch đặt chén nước phía trước mình, hắn nhận lấy, gật đầu nói:



- Cảm ơn anh, cùng bí thư ra ngoài, vẫn chịu được.



Triệu Dịch cười nói:



- Lãnh đạo còn có thể chịu đợc, chúng tôi sao lại có thể không chịu được?



Trần Kinh thản nhiên cười cười, sờ lên môi.



Triệu Dịch nói:



- Trưởng ban thư ký, lần này tới Đức Cao thị sát, tôi thấy một việc, cũng nghe một việc. Tôi nhận thức rõ hơn về Đức Cao, cảm thấy bản thân phạm sai lầm không nhỏ, rất phụ sự tính nhiệm của bí thư và ngài đối với tôi.



Trần Kinh khẽ nhíu mày cười nói:



- Lời này nói nghiêm trọng quá, anh có phân công của anh, phục vụ tốt bí thư là công tác trọng tâm của anh. Về công tác này anh làm khá tốt, ít nhất bí thư rất hài lòng.



Trần Kinh chỉ chỉ ngoài xe nói:



- Nhìn bên ngoài đi? Bất kể là thực vật trên núi, hoa mầu trong ruộng, hay là khẩu âm của dân chúng, nơi này giống y hệt Đưc Cao. Anh đi trên đường, nếu không nhìn biển hiệu tên khu vực, cũng không cho rằng mình đang đi trên đường của Dung Châu.



Nhưng nơi này và Đức Cao lại là hai thế giới, nhắc tới người Đức Cao, bọn họ liền nói “kẻ lừa đảo Đức Cao”.



Trần Kinh cười rồi lại nói:



- Tiểu Triệu, anh là người thông minh, tin là anh có thể hiểu tất cả đạo lý trong đó, làm cán bộ lãnh đạo, ở vị trí nào không quan trọng, làm công việc gì không quan trọng, mấu chốt là tâm ở đâu.



Vị trí để trái tim không đúng, hết thảy sẽ xảy ra vấn đề, toàn bộ đều sẽ hỗn loạn.



Vì sao Đức Cao và Dung Châu trở mặt? Cũng vì hai bên đặt trái tim không đúng chỗ, cho dù là văn hóa truyền thống, ngôn ngữ, tập quán sinh hoạt, phong tục tập quán…giống nhau, chỉ cần tâm không đặt ở một điểm, tất cả đều vô nghĩa…