Quan Sách
Chương 1312 : Tô Hoa Bình thấp thỏm
Ngày đăng: 11:23 18/04/20
Áo sơ mi trắng tinh được là phẳng phiu, không có tí nếp nhăn nào.
Tô Hoa Bình soi gương lại một lần, Chu Đình trước sau chỉnh lại cho ông ta, tóc được chải chuốt cẩn thận.
- Lão Tô, có nhất thiết phải khẩn trương vậy không? Chẳng phải chỉ là gặp một người sao? ở Sở Giang, làm gi fcó ai chưa từng gặp?
Chu Đình sẵng giọng phía sau.
Tô Hoa Bình khẽ thở dài, xoay đầu nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ của mình.
Chu Đình không còn trẻ, nhưng dáng người vẫn xinh đẹp, da vẫn trắng nõn, không thấy tí nếp nhăn.
Người phụ nữ thành thục, sức hấp dẫn và sự khêu gợi toát ra giống như một lưỡi dao, khiến đàn ông bình thường khó có thể chống đỡ.
- Tiểu Đình, thay quần áo đi, cho có vẻ đoan trang một chút, lát nữa không cần nói nhiều quá, một chút thôi là được.
Tô Hoa Bình nói.
Lúc này sự thấp thỏm trong nội tâm ông ta, không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.
Hôm nay ông ta muốn gặp Trần Kinh, để có được cơ hội này, ông ta mất sức chín trâu ba hai hổ.
Cuối cùng Từ Binh gật đầu, ông ta mới có vinh hạnh này.
Lại nói tới chuyện này thật hổ thẹn, cũng rất chật vật.
Đối với Trần Kinh, trước tiên ông ta coi thường, sau đó lại không coi trong mắt, rồi sau cùng, ông ta bắt đầu có chút đề cao, hơn nữa còn kiên nhẫn đối phó.
Tận cho tới hiện tại, ông ta không thể không thay đổi sách lược, cho dù là mặt nóng đi dán mông lạnh người khác, vì tiền đồ và tương lai chính trị của mình, vậy phải dán.
Tô Hoa Bình lý lịch kinh nghiệm phong phú nhiều hơn Trần Kinh nhiều.
Nhưng vì Trần Kinh, Tô Hoa Bình bị cách chức chủ tịch thành phố Đức Cao.
Sau đó lại là vì Trần Kinh, việc bổ nhiệm cục trưởng nguồn năng lượng mắc cạn ở Hội đồng nhân dân.
Vẫn là vì Trần Kinh, ông ta bị treo lên cao. Hơn nữa, Trần Kinh còn âm thầm điều tra việc Tô Hoa Bình hối lộ Lã Quân Niên. Mấy lượt đấu, Tô Hoa Bình từ một chủ tịch thành phố uy phong lẫm liệt tới cửa chính buồng giam của ủy ban Kỷ luật chỉ cách một bức tường.
Nói Tô Hoa Bình gần đây chẳng còn chút dũng cảm nào cũng không quá.
Buổi tối căn bản ông ta không thể ngủ, phải uống liều cao thuốc ngủ mới nghỉ ngơi được một lát.
Chu Đình mặt hơi đỏ lên, hôm nay đúng là cô có chút khẩn trương, bản lĩnh giao tiếp bình thường không phát huy ra ngoài được.
Trần Kinh khẽ mỉm cười nói:
- Bà chủ, trước kia tôi từng đến thăm chỗ cô rồi, nhiều năm không tới, phong thái của cô không hề giảm so với năm đó, ngồi đi, coi như cô ngồi tiếp lão Tô một bữa.
Trần Kinh mở miệng, Chu Đình mới nói:
- Vậy từ chối thì bất kính, tôi tiếp lãnh đạo vậy.
Cô ngồi cạnh Tô Hoa Bình, sao lại cảm thấy câu nệ.
Bình thường cô tiếp khách rất nhiều, nhiều người thích trêu đùa, cơ bản đều bác bỏ cô và Tô Hoa Bình.
Đối mặt với cảnh ngại ngùng này, cô thường đối ứng tự nhiên, khéo léo không thất lễ.
Nhưng hôm nay thật sự không ổn, nhìn qua Trần Kinh rất hòa nhã, bình dị dễ gần. nếu không phải có ấn tượng vào trước là chủ, nói Trần Kinh là đứa trẻ nhà hàng xóm, cũng không quá.
Nhưng khi cô vừa nghĩ tới, tiền đồ vận mệnh của Tô Hoa Bình, gần như đều đặt trong tay người này, trong lòng cô có chút không yên.
Hơn nữa, Tô Hoa Bình cũng dặn dò cô, bảo cô nói ít, cô liền không dám mở miệng lung tung, sợ lợn lành chữa thành lợn què.
Liền ngồi lẳng lặng như vậy, nghe ba người đàn ông ăn cơm nói chuyện phiếm.
Chén rượu của ai hết, cô liền chủ động đứng dậy rót đầy.
Vài lần rót thêm rượu cho Trần Kinh, hai người tiếp xúc gần gũi, thân thể hơi chạm nhau, cô cũng không nhịn được mặt đỏ lên.
Sát vào Trần Kinh, cô mới thực sự cảm nhận được sự trẻ trung của người đàn ông này.
Toàn thân tỏa ra hương vị của đàn ông có tài trẻ trung, đây là thứ tuyệt đối không tồn tại trên người đã hơn năm mươi như Tô Hoa Bình.
Nhất thời trong nội tâm cô thấy có chút là lạ.
Quanh quẩn với việc tiếp xúc giao tiếp với cán bộ quan viên là công tác của Chu Đình.
Nhưng cán bộ có quyền thế, có mấy người không phải người đã trung niên, thậm chí còn là lão già họm hẹm.
Hôm nay gặp được người còn nhỏ tuổi hơn mình, lại là lãnh đạo quyền thế hiển hách, cô thật sự là lần đầu tiên. Đủ loại không thích ứng, khiến cô thấy rõ bản thân không linh hoạt, tay chân khó chịu như bị cái gì trói.