Quan Sách
Chương 1314 : Tuyệt đối là dày vò!
Ngày đăng: 11:23 18/04/20
Thiệu Vĩnh Cường đến tỉnh thành đợi hai ngày…
Hai ngày này đối với anh ta mà nói quả thực chính là sự dày vò, điện thoại Tỉnh ủy đến thì nhanh, nhưng sau khi anh ta đến tỉnh thành rồi lại để anh ta chờ, dường như muốn lừa anh ta vậy.
Điều này khiến cho cảm xúc của anh ta vốn đã bi quan càng thêm bi quan.
Lãnh đạo Thành ủy đến tỉnh thành, có thể gặp lãnh đạo tỉnh bất cứ lúc nào, trong lòng lãnh đạo Thành ủy, điều này thể hiện địa vị, thành phố có phát triển tốt, có được coi trọng, lãnh đạo đến tỉnh thành thường nhận được sự đãi ngộ rất tốt.
Thậm chí lãnh đạo Tỉnh ủy còn sắp xếp kêu văn phòng Tỉnh ủy gọi điện xuống cơ sở, hỏi xem anh ta có phương tiện đi lại hay không để cử người xuống đón.
Thiệu Vĩnh Cường từng nhận được sự đãi ngộ như vậy, nhưng hiện tại, không còn sự đãi ngộ đó nữa.
Thời thế thay đổi, vận mệnh đổi khác, đây là định luật muôn đời không đổi trong giới quan trường.
Khi đường làm quan rộng mở, khắp nơi đều có người tiếp cận thêu hoa trên gấm, một khi nghèo túng, tuyệt đối sẽ không có người lại đây đưa than sưởi ấm những ngày tuyết rơi.
Thiệu Vĩnh Cường nhân hai ngày nhàn rỗi dành chút thời gian đến thăm Lã Quân Năm.
Lã Quân Năm vẫn là Chủ nhiệm Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân, nhưng lúc này, thần khí rõ ràng không còn như trước kia.
Một trận bệnh dường như khiến ông ta hiểu được sự thực tế của cuộc đời, cũng như một trận bệnh dường như khiến ông ta trở nên già nua đi, Thiệu Vĩnh Cường lần đầu tiên phát hiện ra, trên đầu Lã Quân Năm thì ra lại có nhiều tóc bạc đến vậy.
Nói tới cục diện Dung Châu, Lã Quân Năm cẩn thận nói với Thiệu Vĩnh Cường:
-Mấy năm nay Dung Châu không dễ dàng gì mới phát triển được. Một thành phố có nền tảng yếu như vậy, một thành phố ít dân cư như vậy, có thể đứng vững, phát triển được như bây giờ đã là rất tốt rồi! Vĩnh Cường, sau này muốn đứng vững được, bớt tranh giành một chút, chịu khổ nhiều một chút, điều này đối với anh hay với Dung Châu đều tốt!
Thiệu Vĩnh Cường gật đầu nhưng trong lòng nghĩ, mấy năm trước ủng hộ Dung Châu tranh giành với Đức Cao cũng là ý kiến của ông, hiện tại kêu Dung Châu đừng tranh giành, củng cố nền tảng cũng là ý kiến của ông.
Trong lòng anh ta dĩ nhiên hiểu rõ, sau này Dung Châu không thể tin cậy vào Lã Quân Năm nữa rồi.
Ý tứ của Lã Quân Năm đã rất rõ ràng rồi.
Thời gian nói chuyện với Lã Quân Năm cũng không dài, bởi vì cả hai bên đều đã nhận thấy đối phương không còn như trước nữa rồi.
Nội tâm Thiệu Vĩnh Cường cảm thấy không yên, cần phải có một Định Hải thần châm, mà Lã Quân Năm cũng đã bắt đầu đến tuổi rồi, thầm nghĩ cuối cùng cũng đã đến lúc cầu bình an.
Ông ta và Ngũ Đại Minh tranh giành nhiều năm như vậy, cuối cùng ông ta vẫn là kẻ bại trận, có lẽ yên vị ở vị trí hiện tại, như ý thuận lợi đến lúc về hưu, chính là lựa chọn tốt nhất đối với ông ta lúc này.
Từ nhà Lã Quân Năm về, trên đường về khách sạn, anh ta bất ngờ nhận được điện thoại của Tỉnh ủy, là Trưởng ban thư ký Trần đích thân gọi tới.
Trong lòng căng thăng, vội hỏi:
-Trưởng ban thư ký, anh…anh có gì dặn dò ạ?
Ở đầu bên kia điện thoại Trần Kinh ôn hòa nói:
Trần Kinh nói:
-Đây là vấn đề, nói thật lòng, lần thị sát này Bí thư Ngũ bất mãn nhất chính là điểm này. Đức Cao và Dung Châu tiếp giáp với nhau, văn hóa giống nhau, ngôn ngữ giống nhau, phong tục tập quá giống nhau, nhưng không ngờ quan hệ giữa hai bên lại ác liệt như vậy.
Anh chị em cùng cha khác mẹ với nhau, cả đời lại không qua lại với nhau. Điều này đối với việc phát triển kinh tế của vùng Bắc Bộ Sở Giang là mối trở ngại rất nghiêm trọng!
Về vấn đề này, các anh và lãnh đạo Đức Cao đều phải có trách nhiệm!
Thiệu Vĩnh Cường không hé miệng nói câu nào, anh ta buông ly nước trái cây trước mặt lên uống một ngụm, thời gian dần trôi qua.
Một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên nói:
-Trưởng ban thư ký, cạnh tranh với Đức Cao đã khiến chúng tôi rơi vào hoàn cảnh rất tệ. Điều kiện của chúng tôi không bằng bọn họ, không thể cùng đi theo một khuôn mẫu phát triển, không thể cùng cạnh tranh nhau trong một lĩnh vực. Trong vấn đề này, tôi vẫn tin tưởng chúng tôi không có đi lệch đường!
Trần Kinh thản nhiên cười cười, thầm nghĩ Thiệu Vĩnh Cường này thực sự cũng có chút ý tứ.
Đã đến bước này, anh ta vẫn giữ vững quan niệm trước đây của mình, từ điểm này cho thấy, coi như anh ta cũng có đủ tư cách làm Bí thư Thành ủy.
Phe phái ư!
Hết thảy đều là do phe phái gây ra.
Phân công cán bộ bên trong Đảng, khi nào mới có thể thoát khỏi sự tranh giành của phe phái.
Thiệu Vĩnh Cường nếu không phải là tay chân của Lã Quân Năm, trung thành với Lã Quân Năm, nhiều lần làm việc sai trái, chi bằng anh ta cứ ở lại Dung Châu này, tám năm cúi đầu cam chịu, biết đâu anh ta lại sớm được đề bạt.
Phóng mắt nhìn ra toàn bộ Sở Giang, cán bộ không phe phái có thể chống lại áp lực không có nhiều lắm.
Trần Kinh cầm chén nước trái cây lên uống một ngụm nói:
-Lão Thiệu, anh thả lỏng một chút, không cần khẩn trương như vậy, cũng đừng buồn. Hôm nay tôi tìm anh nói chuyện, chủ yếu là nói về việcTỉnh ủy đang cân nhắc điều chỉnh công tác của anh, muốn để anh đến Đức Cao làm Bí thư, Bí thư có ý muốn tôi đến nói chuyện với anh trước, xem anh có lòng tin hay không!
Thiệu Vĩnh Cường ngẩn người ra, tay anh ta run lên, chén nước trái cây tràn ra, ướt cả quần áo.
Anh ta cuống quýt lấy khăn lau tay, tay không nhịn được run lên.
Đến Đức Cao đảm nhiệm chức vụ Bí thư sao? Điều này có thể được sao?
Anh ta gần như không tin vào tai mình nữa, anh ta lăn lộn trong giới chính trị 30 năm, sớm đã luyện được một trái tim sát đá không sợ hãi trước sóng gió.
Nhưng chợt nghe những lời này của Trần Kinh, anh ta chỉ là vẫn còn thất thố.
Đức Cao là đâu? Đức Cao là thành phố lớn nhất Bắc Bộ Sở Giang, là thành phố hoa tiêu mà Tỉnh ủy định ra, thành phố quan trọng như vậy, để cho mình chủ quản sao?