Quan Sách
Chương 144 : Trần Kinh nổi giận
Ngày đăng: 11:10 18/04/20
Ông chủ quán bách hóa , Ngô Triều Cương, bởi vì ở nhà đứng thứ hai, vì vậy mọi người gọi là Ngô lão nhị.
Ông ta trơ mắt nhìn Trưởng đồn công an Vương Hải Sơn bình thường vốn rất ngạo mạn, vô cùng cung kính đứng trước mặt người thanh niên đó, ông ta cảm thấy mắt mình bị hoa, không kìm nổi phải dụi mắt!
Ông ta nghe mọi người xung quanh đều rì rầm khe khẽ,người thanh niên này là trưởng phòng phòng kinh tế thương mại, là lãnh đạo thượng cấp của đơn vị vùng kinh tế mới, trong lòng ông ta âm thầm líu lưỡi, trong lòng lại tỏ ra khó hiểu, nghi ngờ, và nhiều hơn cả chính là sự ngạc nhiên và hâm mộ.
Ngô lão Nhị tự nhận là có nhiều kiến thức từ Nam ra Bắc, nhưng một trưởng phòng trẻ tuổi như Trần Kinh, ông ta vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng ông ta không khỏi có sự nghi ngờ, tục ngữ ngoài miệng không có căn cứ, làm việc không chắc chắn, vị trưởng phòng Trần này xem ra trẻ tuổi như một con nhà mình, có thể xử lý tốt bọn phản loạn ở Bản quản lý này sao?
Tuy nhiên, nhìn thấy Vương Hải Sơn cúi đầu, Ngô lão nhị trong lòng vẫn lấy làm cao hứng.
Tên Vương Hải Sơn này, từ khi y sau khi làm đội trưởng ở Ban quản lý, tên này lòng lang dạ sói, thật sự còn dám điều chỉnh người ta đến chỗ chết, chiêu thức của y bà con đã nếm đủ sự đau khổ, có người phẫn nộ mà không dám nói gì!
Sự lãnh phí rất rõ ràng, Diêu Kỳ ưỡn bụng to béo, trên trán đầy mồ hôi, khi cho hai chiếc máy thu gặt đi, tiếp theo y căn bản không biết làm thế nào!
Hách Lâm cũng không biết làm thế nào để giảng hòa, xung quanh bị những người già vây quanh, sai một chữ, sẽ hiểu sai cả một ý đồ, tật xấu đó đã phạm vào rất lớn,trưởng phòng Trần sa sầm mặt không nói gì, ai dám nói trước?
Trần Kinh hành động rồi, hắn tiến đến bên canh đám người, chỉ vào vùng đất trồng bông vừa rồi, nói:
- Vùng đất trồng bông đó của ai vậy?
Xì xà xì xào, trong đám người khe khẽ có tiếng thì thầm, không ai nhận “ là của Vương lão tam!” Trong đám người một thanh niên cao lớn ngẩng đầu nói.
Y khoảng ba mươi, người đàn ông chắc nịnh đó từ đám đông đi ra, người thanh niên chỉ vào người đàn ông bên cạnh, nói:
- Hắn chính là Vương lão tam, vừa rồi vùng đất trồng bông này đều là của hắn, trước đây vùng này thuộc đất của hắn.
Và Hồ Phi với ý nghĩ lộn xộn không hợp lý, Phùng Vi Quốc sắc mặt rất khó coi, Trần Kinh đuổi Vương Hải Sơn đi, thật ra đây cùng là cái tát giáng vào mặt y. Ngay trước mặt cấp dưới, bị Trần Kinh giáo huấn như vậy, sắc mặt y thật sự oan uổng!
Trong lòng y có tức giận, không khỏi nghĩ Trần Kinh rõ ràng là đứng nói mà không đau lưng, phía trên có nhiệm vụ, hơn nữa đó là nhiệm vụ của Huyện ủy, hắn lẽ nào không chấp hành sao?
Hơn nữa, cho dù Trần Kinh là trưởng phòng phòng kinh tế thương mại, cũng không được quá ngang ngược, quá độc đoán, nếu đó là tác phong ngang ngược như vậy, còn cần Phó phòng kiêm chủ nhiệm Ban quản lý này làm gì nữa?
Phó phòng Phùng, Ban quản lý có những chỗ khó khăn, điều này tôi biết chứ! Những chuyện ở khu kinh tế mới, quả thực quá nhọc lòng, lại còn cố gắng hết sức mà chưa đạt kết quả!
Trần Kinh thản nhiên nói, hắn ngồi lại ghế của mình, hắn lướt qua một lượt, nói với mọi người ở hội trường:
Chúng ta đều không dễ dàng gì cả, tôi rất rõ điểm này, vì vậy tôi có lời phê bình, tôi không, ngược lại, tôi vẫn cần cổ vũ mọi người, vẫn còn phải an ủi mọi người!
Mấy câu nói này của Trần Kinh rất nhẹ nhàng, hoàn toàn thay đổi là một con người, không khí ở hội trường trở nên dịu đi trước câu nói này của hắn!
Đầu của Phùng Vi Quốc gập cong lại, nói:
- Trưởng phòng Trần, chúng tôi rất hổ thẹn, không thể làm tốt được công việc! Chúng tôi chấp nhận sự phê bình của tổ chức!
Trần Kinh khoát tay, nói:
- Việc này không trách mọi người, có trách chỉ trách Văn phòng Huyện ủy, họ đã không nắm được tình hình! Việc này dừng lại ở đây, tất cả trở lại ban đầu, nếu trên có kiểm tra, tất cả đều đổ hết lên đầu của tôi!
Ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt từng người, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
- Tôi chỉ biết một chuyện tuyệt đối không được làm, đó là phá hủy hoa màu! Phá hủy hiệu quả lao động hơn nửa năm vất vả của những người dân! Ai muốn làm chuyện này, Trần Kinh tôi sẽ quản đến cùng, chức trưởng phòng của tôi không lo, khi tôi còn đương nhiệm, tuyệt đối không muốn nhìn thấy chuyện này nữa!
Câu nói này của Trần Kinh lại như trút giận lên đầu của Diêu Kỳ mập mạp, chỉ biết núp dưới đũng quần, chỉ có điều bụng quá to, đầu không thể thấp xuống được: Lần trước trong bữa tiệc chào đón Trần Kinh lên nhậm chức, Trần Kinh để lại sự tao nhã trong ấn tượng của y, hình tượng thư sinh trói gà không chặt, lúc đó khi y về nhà còn cười nói Phòng kinh tế thương mại lại có một trưởng phòng mặt trắng thư sinh đó! Ai ngờ được, Trần Kinh không phải là thư sinh mặt trắng, lần này hắn nổi giận, uy quyền còn lợi hại hơn cả Tô Quang Hoa thời xưa….