Quan Sách

Chương 149 : Trưởng phòng Trần bí văn!

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Nói đến xe của Phòng Kinh tế thương mại... Toàn phòng có bảy chiếc xe, nguyên bản dựa theo yêu cầu, mấy chiếc xe cũ phải đào thải, nhưng Trần Kinh lại vung tay lên, cho rằng việc này có thể hoãn lại.



Phòng Kinh tế thương mại không thể so các bộ phận khác, cán bộ lãnh đạo đi ra ngoài càng phải có thể diện hơn, thường xuyên sử dụng nên tương đối cần .



Đều nói giải phóng tư tưởng, nhưng từ người dân đến cán bộ, đối với chuyện tiêu tiền vẫn còn rất là mẫn cảm. Tuy rằng, tiêu nhiều tiền, là tiêu tiền của quốc gia, của đơn vị, nhưng phần lớn bọn họ đều che che lấp lấp, dùng tục ngữ, chính ăn của công.



Trần Kinh đối với quan niệm này không phải quá đồng ý, hiện tại Phòng kinh tế thương mại, hắn chỉ đạo tư tưởng chính là muốn cố gắng mở ra nguồn lực, cố gắng tạo ra thành tích, về phần tiêu tiền nhiều một ít, chỉ cần đúng lúc, không ảnh hưởng công tác toàn Phòng là được.



Xe bên trong Phòng, Trần Kinh cũng có ý tự học lái xe, hắn ở thị trấn Đông Phương đăng ký lớp học, mỗi cuối tuần tranh thủ thời gian đi học lái xe.



Giáo viên dạy lái xe ở Đông Phương khoảng hơn bốn mươi tuổi, người mập mạp, tất cả mọi người gọi y là giáo viên Lâm, ở Lễ Hà là thị trấn nhỏ như vậy, xe tư nhân vừa mới bắt đầu. Người theo học lái xe không nhiều lắm, lớp Trần Kinh, tổng cộng chỉ có sáu người.



Trong sáu người, có hai người phụ nữ và bốn người đàn ông, mọi người lần đầu tiên gặp mặt, mọi người liên hệ hỏi tên tuổi, sau đó liền gọi nhau anh em.



Trong sáu người tuổi lớn nhất tên Tần Hưng Mưu, tất cả mọi người gọi là anh Tần, dáng người cao gầy, khoảng hơn bốn mươi. Hơn nữa, đi đến đây lúc nào trên tay cũng có một hộp thuốc lá Phù Dung Vương, cộng thêm một áo khoác hàng nhái trong nước, trên cổ tay đeo một dây chuyền vàng đặc biệt bắt mắt.



Dưới y là một người rất phúc hậu đeo kính cận tên Biện Minh Hoa, vóc không cao, nhưng hỏi ra, người ta cũng là giáo viên tiểu học. Làm mọi người đều đặc biệt tôn trọng anh ta.



Sau đó tức là hai người phụ nữ, người thứ nhất, tên Lâm Thiến, hơi béo, cười lên rất thân thiết, nói là làm ở Phòng Lao Động, tuổi và Biện Minh Hoa cũng gần xấp xỉ, đều là khoảng bốn mươi tuổi.



Một người phụ nữ khách khoảng trên 30 tên Hoa Danh Lôi, người cũng như tên, ăn mặc đúng mốt hiện đại, trên trang phục có hình đóa hoa giống như người khá xinh đẹp, nghề nghiệp không rõ ràng lắm.



Trần Kinh trong đó đứng hàng thứ năm, ở sau hắn, còn có một anh chàng anh tuấn tên Lỗ Anh Tài, vừa mới tốt nghiệp đại học, cha là một ông chủ nhỏ, có tiền. Nhưng anh chàng chính mình lại nghĩ muốn làm một công ty quảng cáo, trước mắt còn đang chuẩn bị!



Trần Kinh thực tế hơn tuổi so với Lỗ Anh Tài nhưng anh chàng này là ông cụ non nhìn qua Trần Kinh, liền thấy hắn mặc một bộ quần áo thể thao, nghiễm nhiên tựa như một sinh viên, mọi người vừa thấy mặt, đều trêu đùa hắn.


Trần Kinh là thật sự không muốn trộn lẫn, liền nói dối mình buổi tối còn phải đi học, Tần Hưng Mưu vừa nghe, lại nói thầm một câu:

- Đã nói làm giáo viên không có cái gì tốt, cậu nói đêm nay phải đi học, thật sự là ghê tởm!



Lỗ Anh Tài và Trần Kinh tuổi không sai biệt lắm, hợp ý cùng Trần Kinh nói chuyện, y tiếp cận, nói:



- Lão Tần nói lão Biện mất mặt !



...



Lỗ Anh Tài êm tai đem sự tình nói ra, hoá ra Tần Hưng Mưu có con gái năm nay tham gia kỳ thi tiểu học huyện, y khoe khoang, nói chính mình đã cùng con gái nói chuyện, nếu thành tích kỳ thi tốt, y liền thưởng cô một chiếc máy tính. Nếu không thi qua kỳ thi, máy tính sẽ không có, liền mua điểm cho cô vào trường! Về cơ bản, chuyện con gái vào tiểu học là ván đã đóng thuyền.



Biện Minh Hoa chuyện khác đều có thể chịu được, Tần Hưng Mưu đề cập đến quyền hạn tiểu học huyện, y lập tức biến sắc mặt, nói tiểu học cũng không phải nghĩ muốn mua có thể mua được , cuộc thi không đạt tới yêu cầu thấp nhất, có nhiều tiền cũng không vào được! Còn phê bình nói trong xã hội có mấy người mới giàu, luôn cả ngày nói tiền, tiểu học huyện còn cần tiền sao?



Giáo viên bình thường thích im lặng, nhưng chân chính nói đến, trình độ lập tức liền thể hiện đi ra , Biện Minh Hoa vừa thông được ngòi súng, dám nói Tần Hưng Mưu đến đỏ mặt tía tai. Cuối cùng vẫn là Hoa Danh Lôi đứng ra hóa giải, mới khiến y dừng lại.



Nghe những lời này, Trần Kinh cảm thấy đầu choáng ù ù , bình thường cuộc sống người dân, đại khái chính là cái dạng này đây!



Trần Kinh đối với chuyện này cảm giác bỗng nhiên thấy có chút xa lạ , hiện tại bên cạnh hắn, còn không phải là chuyện lông gà vỏ tỏi sao? Trong quan trường, tất cả mọi người thể diện tốt, cũng đều có trình độ, nói cái gì, đều là đẩy tay, âm thầm ở bên trong tâm dùng sức, hận không thể khiến đối phương chết, trên mặt mũi lại là hoà hợp êm thấm.



Giống người dân bình như vậy, đỏ mặt tía tai, động vào liền miệng nói không ngừng!



Trần Kinh cũng không biết bản thân là có trình độ cao , hay là càng trở nên tối tăm , hắn thấy mình mới là một Trưởng phòng nho nhỏ như vậy , về sau nếu bản thân thăng quan, lại sẽ là bộ dáng gì?