Quan Sách

Chương 164 : Gây ra phiền toái

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Đã là mùa thu, nhưng Sở Thành vẫn nóng bức!



Quán cà phê Hào Thượng Hào, Phương Uyển Kỳ buộc tóc cao, cô mặc áo phông polo màu lam, quần bẩy phân màu nhạt, trang phục rất đơn giản, nhưng mặc ở trên người cô, cũng rất kinh diễm. Xung quanh đây chỉ có người lịch sự phong độ, đều trong lúc vô ý đem ánh mắt liếc về phía bên này, đồng thời cùng với người đồng hành với tiểu thư trừng mắt.



Và các cô thì với ánh mắt khiêu khích nhìn Phương Uyển Kỳ, rất nhiều khi, trong nội tâm cũng tự ti và xấu hổ, cũng có cô gái lôi kéo bạn trai tính tiền bỏ đi, tất cả các loại đều là bình dấm chua kích động, khó có thể gặp cảnh như thế.



Trần Kinh ngồi ở đối diện Phương Uyển Kỳ, những ánh mắt sáng quắc xung quanh xem xét, trước mặt hắn là chính loại cà phê bình Blanco, loại này vừa đủ độ, khẩu vị nhuần nhuyễn không giống cà phê bình thường.



Trần Kinh trước đây rất thích, nhưng hôm nay lại thấy có hơi vô vị.



Nguyên nhân có lẽ là hắn ở Lễ Hà đã lâu có thói quen ẩm trà, uống trà có loại hương vị thiên nhiên, so với hương vị nồng của cà phê hàm súc hơn, càng ý vị sâu xa, lại càng làm cho người khó có thể quên.



- Sao lại thế? Anh nhìn chăm chú chân của tôi, xem ra chân của tôi so với khuôn mặt đối với anh có lực hấp dẫn hơn nhỉ?

Phương Uyển Kỳ khẽ cười nói.



Cô dường như rất thích cái kiểu thoáng xấu hổ của Trần Kinh, lại luôn cố ý duy trì trạng thái nghiêm túc, cái loại này thoáng có chút trêu cợt, rồi lại không phải trò đùa dai quá phận, dường như là một chừng mực Phương Uyển Kỳ đối với Trần Kinh.



Trần Kinh đã có thói quen Phương Uyển Kỳ có kiểu nói này, hắn thản nhiên nói:

- Nghĩ lại thì, hôm nay đi xem công ty của cô, khiến tôi cảm thấy theo chính trị không có tiền đồ, có lẽ nên lựa chọn đi xuống biển tiêu dao hơn một chút!



Lúc Trần Kinh nói chuyện, tầm mắt không có thay đổi, theo tầm mắt hắn, vừa vặn có thể nhìn đến đôi chân ngọc duyên dáng của Phương Uyển Kỳ, cùng đôi giày xăng-̣đan cao gót, phụ trợ cho đôi chân cô thành một bức tượng theo nghệ thuật điêu khắc, cái loại vẻ đẹp tự nhiên không tỳ vết này, đích thật là có thể làm nội tâm con người say mê cái đẹp.



- Anh nghĩ muốn xuống biển? Ha hả, nghĩ một đằng nói một nẻo! Người đàn ông theo đuổi không phải là tay cầm quyền lực, đem thế giới thu vào giữa lòng bàn tay, cho có cảm giác sao? Có câu, nói đàn ông đối với theo đuổi quyền lực, còn hơn so với đàn bà khát vọng xinh đẹp, là không thể ngăn cản!

Phương Uyển Kỳ nói.




- Lão Tiếu, hôm qua chuyện các anh nói! Phòng kinh tế thương mại thật sự là dính nước tiểu, tôi nghe nói ngày hôm qua họp, Phó phòng bọn họ không ngờ chống lại Phó chủ tịch huyện Vương, thật sự khiến người ta giật mình!

Trong đám người, một thanh niên đeo đôi mắt kính nhỏ nói với người trung niên bên cạnh.



Người đàn ông trung niên khá trầm ổn, y trầm ngâm một lát, nói:

- Đúng vậy, ngày hôm qua bí thư Thư phải đứng ra hòa giải, nói quân của trưởng phòng Trần, gan đủ lớn!



- Haiz, haiz!

Người trẻ tuổi mang đôi kính mắt cảm thán hai tiếng:

- Tôi và trưởng phòng Trần tuổi xấp xỉ nhau, hiện tại Trưởng phòng Trần người ta đã sớm thành người nổi tiếng Lễ Hà, tôi thấy kỳ lạ, tất cả mọi người đều xuất thân là sinh viên chính quy, sao hắn tham gia công tác lại có vận khí tốt như vậy, có thể làm trưởng phòng?



Người đàn ông trung niên cười nói:

- Để bọn người trẻ tuổi các cậu hiểu được, mấy lão già chúng tôi đã sớm chết rồi! Tiểu Đỗ, tôi khuyên cậu một câu, vẫn nên chuyên tâm làm tốt công việc này của mình! Đừng nghĩ ngợi lung tung!



Tiểu Đỗ khẽ cười, nói:

- Tôi cũng không phải nghĩ lung tung, tôi chỉ muốn biết lần này Phòng kinh tế thương mại làm sao vượt qua được cửa ải khó khăn? Trưởng phòng Trần thật lợi hại, không chỉ dám động vào hai xí nghiệp hóa chất Hải Loa và Điền Viên, hơn nữa trực tiếp gây sự thẳng tới tập đoàn Thái Thủy.



- Tập đoàn Thái Thủy như một cái mộ chôn anh hùng, bao nhiêu người Lễ Hà phải nể mặt công ty ấy, lần này Phòng kinh tế thương mại gây phiền toái, trưởng phòng Trần có thể kháng lại không?



Người đàn ông trung niên cười cười, bỗng nhiên quay lại nói:

- Tiểu Đỗ, tôi cảm thấy cậu không đi làm phóng viên Bát quái quả thật là nhân tài không được trọng dụng! Hôm nào phải tìm chủ nhiệm Hoàng liên hệ với đài truyền hình huyện, đổi vị trí làm cho cậu mới được!



Tiểu Đỗ cười ha hả, mắt vừa nhìn lên thấy Quốc uy trên cửa chính Huyện ủy, y thở dài một tiếng, không khỏi vì Trần Kinh mà mướt mồ hôi!