Quan Sách

Chương 171 : Cáo mượn oai hùm

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Lễ Hà, Lễ Hà nước chảy róc rách, ánh nắng của ngày mùa thu chiếu vào nước sông, dòng sông sáng sủa trong vắt, sắc màu đẹp vô cùng.



Mở cửa sổ ra, ngồi thả lòng thoải mái trên sô pha trong phòng, nhìn về phía xa như bức phong cảnh đẹp, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.



Ân Hồng co chân lại ngồi trên sô pha, miệng cắn hạt dưa, ánh mắt nhìn cái ti vi 29 inch trong phòng khách, bộ dáng thích ý kia thật giống như được bay lên trời.



Trong nhà này Trưởng phòng Trần thật sự là hưởng thụ tốt a, còn lót thảm trải sàn cửa hàng, sô pha, tivi đều là hàng xa hoa, điều kiện trong phòng tốt, phong cảnh bên ngoài thì đẹp, ở trong loại phòng này chờ đợi, xem phim truyền hình, uống một ít cà phê, cuộc sống đó không cần nói tới nhiều hưởng thụ khác, quả thực đúng là sánh với thần tiên.



Được rồi, được rồi! Lệ Thơm, trong phòng này một người cũng không có, cậu có cần phải mỗi ngày quét dọn như vậy sao? Cậu nhìn cái chén này, ngày hôm qua cậu đã lau qua rồi, hôm nay lại lau nữa, cậu có mệt hay không a?

Ân Hồng hướng vè phía Từ Lệ Thơm đang bận bịu quét dọn ngoắc tay.



Đến, đến! Lại đây xem ti vi! Ít phút nữa thì hết phim, người này cũng rõ ràng, cậu đây sẽ không hiểu được thế nào là hưởng thụ đâu!

Ân Hồng lắc đầu không ngừng.



Lúc cô nhìn đến, Lệ Thơm chính là rất thành thật, cả ngày vội vội vàng vàng bận rộn làm gì, làm bảo mẫu sao! Lúc ông chủ ở đây thì phải cố gắng biểu hiện, ông chủ cũng không ở nhà, có cần phải cố gắng biểu hiện như vậy không? Biểu hiện cho ai xem chứ?



Hơn nữa, đối tượng mà Lệ Thơm hầu hạ, Trưởng phòng Trần cũng chỉ là một thanh niên trẻ tuổi bảnh bao, hắn đã đến tỉnh thành tiêu dao vui sướng rồi, cô giúp việc ở lại trong nhà này còn ở nhà cố gắng làm việc sao?



Người đắc ý cần phải hết sức vui vẻ, hiện tại Từ Lệ Thơm có điều kiện hưởng thụ tốt như vậy, vậy thì cần phải nắm chắc hưởng thụ!



Bằng không đến lúc ông chủ trở lại, lúc đó lại phải làm người nhún nhường, đó thật sự là thấp hơn người ta một cái đầu, Lệ Thơm này đúng là một cái mụn, không hiểu sao?



Trên bàn trà phía trước sô pha, tiểu Từ Bân đặt mông ngồi dưới đất chơi trò chơi xếp gỗ.



Ân Hồng gõ gõ bàn trà, hướng tiểu tử kia ra sức bĩu môi, nói:

Đi, đi theo dì đến tủ lạnh lấy một lon cocacola ra!

Cô vừa nói vừa lấy tay lắc lắc cà phê trong ly cà phê, hơi hơi nhíu mày.



Cô không hiểu, kẻ có tiền này sao lại thích uống thứ này, đắng như dịch mật, có vị gì chứ?




Ân Hồng hắng giọng một cái, trong lòng cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cô cảm thấy độc nhân họ Trần kia quả nhiên lợi hại, đúng là không giống với cầm quyền trên tay, nhà giàu mới nổi này bình thường ở bên ngoài kiêu ngạo hò hét, mà vào cửa này, thế là cúi đầu xuống vài cái, tựa như ông chủ nhỏ của quán cơm hướng phía người khách mỉm cười vậy.



Trưởng phòng Trần đã dặn dò, khách đến chúng tôi phải tiếp đãi chu đáo! Nhưng những thứ như quà tặng thì không thể nhận!

Ân Hồng nói, ra vẻ nghiêm trang, ánh mắt nhìn Tần Hưng Mưu đặt túi quà tặng trên bàn trà.



Cô hít sâu một hơi, người này mang theo hai gói thuốc lá Trung Hoa, còn có hai hộp rượu ngũ lương, nhưng rượu này Ân Hồng đã biết, nhất định hai tay xách này hơn ngàn đồng tiền. Chính mình phí sức lao động kiếm một năm cũng kiếm không được số tiền này a!



Nghĩ đến đây, cô lại hận không thể đánh miệng mình, đồ tốt như vậy, không nên làm rõ không cần, muốn lấy ra đi đổi thành tiền, túi tiền kia của cô không phải là dày lên sao?



Cô lại nghĩ tới Từ Lệ Thơm, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, gặp trúng người phụ nữ như mụn cây này, chính mình ý nghĩ gì cũng không thể có.



Tần Hưng Mưu bị Ân Hồng nói như vậy, trong lòng y bồn chồn, y không rõ thân phận của Ân Hồng, vừa rồi người kia như là người giúp việc, nhưng bà cô này thì sao?



Thấy Ân Hồng trang điểm thời thượng hiện đại, còn có điệu bộ giơ tay nhấc chân, đó rõ ràng là không giống như người thường. Trước khi đến, Tần Hưng Mưu đã đặc biệt hiểu rõ hơn Trần Kinh, biết biết bạn gái Trần Kinh là Tổng giám đốc Kim của nhà hàng Hoàng Ngọc, nhưng người phụ nữ này…



Đây… đây… đây là một chút tâm ý của tôi, một chút tâm ý!

Tần Hưng Mưu có chút vớt vác.



Ân Hồng đang buồn phiền trong lòng, vừa nghe vậy, giọng nói cô liền trở nên lạnh lẽo, nói:

- Cái gì một chút tâm ý? Trưởng phòng Trần mà thiếu ông chút tâm ý này? Nói vậy, tất cả mọi người giống một chút tâm ý này của ông, vậy cả phòng này đều là tâm ý…



Sắc mặt Tần Hưng Mưu đại biến, liên tục xua tay, nói:

- Tôi không phải có ý này, không phải là ý này! Nếu tiểu thư cô nói như vậy, đó là tôi lỗ mãng, tôi… tôi thu hồi chút này…



Mồ hôi trên trán Tần Hưng Mưu cũng rơi xuống, trước khi đến người khác liền khuyên y, bảo y phương diện tặng quà phải thận trọng, hiện tại quả đúng như thế!



Mà Ân Hồng vừa thấy Tần Hưng Mưu sợ hãi đến mức này, đầu tiên là cô giật mình, nhưng rất nhanh, trong lòng cô liền cảm thấy khoái trá lạ thường.