Quan Sách

Chương 18 : Tâm cơ quyền lực

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Vóc dáng Lâm Trung Tắc rất gầy, mặc quần áo mầu trắng nhìn qua có chút đơn bạc.



Y và Trần Kinh nói chuyện phiếm người hơi nghiêng, ngón trỏ và ngón giữa tay phải thường xuyên gõ lên mặt bàn, tư thế này dường như có thể làm cho người khác có cảm giác bị áp bách.



- Cơ cấu trong Phòng cần trang bị thêm, nhân viên phải tăng thêm theo chiều rộng, công tác lâm nghiệp đã được Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đưa vào trong phạm trù công tác trọng điểm, việc này đối với chúng ta mà nói là tin vui lớn!

Lâm Trung Tắc nói rất hưng phấn.



Trần Kinh gật đầu, nói:

- Tin tức này tôi cũng biết, huyện Lễ Hà chúng ta là một thị trấn vùng núi, coi trọng lâm nghiệp là tất nhiên. Lãnh đạo huyện chúng ta có thể chú ý đến việc này, đối với công việc của chúng ta là sự cổ vũ lớn nhất.



Lâm Trung Tắc vui vẻ cười to, nói:

- Đây là cơ hội, hơn nữa là cơ hội đối với những người trẻ tuổi như cậu. Chúng tôi lớn tuổi rồi, khả năng cũng chỉ đến đó thôi, Phó phòng Trần thì khác, cậu hôm nay mới hai mươi...



- Hai mươi lăm tuổi!

Trần Kinh nói:

- Cơ hội đầu tiên là cơ hội của lâm nghiệp Lễ Hà, việc kia cá nhân tôi còn phải cố gắng!



- Nói rất hay, nói rất hay!

Lâm Trung Tắc hôm nay dường như thật cao hứng, trên mặt tươi cười:

- Ngày mai mấy người phụ trách các trạm phía dưới đến Phòng báo cáo công việc, đến lúc đó cậu chủ trì hội nghị!



Trên mặt Trần Kinh lộ ra vẻ khó xử, buông chén trà trong tay, nói:

- Trưởng phòng Lâm, tôi đang muốn báo cáo với anh chuyện này. Buổi sáng ngày mai khả năng tôi xin phép nghỉ, nói có hơi buồn cười, Ủy ban kỷ luật một bộ phim quảng cáo về vấn đề trong sạch hóa bộ máy chính trị, bản thảo phim quảng cáo này làm vài lần mà lãnh đạo vẫn chưa hài lòng.



- Tôi không phải mua danh cầu lợi? Dịch bí thư hôm qua gọi điện, bảo tôi thế nào cũng phải xem bộ phim này, để trau chuốt lại dự thảo một chút. Anh xem việc này...



Vẻ mặt Trần Kinh có chút bất đắc dĩ, sắc mặt Lâm Trung Tắc thì hơi gợn sóng, gật đầu nói:

- Đây là chuyện tốt, chuyện tốt! Tôi thiếu chút nữa quên cậu là tài tử Sở Giang, cậu đi xem dự thảo kia, tuyệt đối không có vấn đề!


Trần Kinh hơi sửng sốt, cũng không khách khí, từ trong tay Lâm Trung Tắc tiếp nhận bao thuốc lá, nói:

- Tôi như thế này không tính là nhận hối lộ chứ, lãnh đạo cấp dưới nhận đồ này nọ thuộc loại ăn hôi! Tôi là điển hình ăn hôi!



Trần Kinh nói xong, hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười ha ha.



Không khí trong phòng trở nên hòa hợp hơn, quan hệ hai người kéo lại gần hơn nhiều, Trần Kinh đi ra, Lâm Trung Tắc tự mình đưa hắn tới cửa.



Vừa mới tới cửa, Lâm Trung Tắc vỗ vai Trần Kinh nói:

- Đúng rồi, cậu chờ một lát!



Lâm Trung Tắc trở lại bàn làm việc của mình, cầm hai tập tài liệu đưa vào tay Trần Kinh, nói:

- Đây là văn bản báo cáo công việc Nghiêm Thanh và Quan Chương đưa tới, bận quá, tôi căn bản không có thời gian xem xét. Về sau những công việc này cậu phụ trách, hai vị này đều có chút giả dối, khó quản lý, có đôi khi phải động não một chút.



Nói tới đây, y lại lần nữa vỗ vai Trần Kinh, nói:

- Cậu chắc có cách, điểm này tôi đối với cậu tuyệt đối tin tưởng.



Trần Kinh cười hì hì nói:

- Tôi sẽ cố gắng hết sức! Tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng và tín nhiệm của lãnh đạo đối với tôi!



Hai người bắt tay tạm biệt, Trần Kinh cầm hai tập tài liệu không nhanh không chậm rời đi, Lâm Trung Tắc nhìn hắn đi xa, thu lại vẻ tươi cười trên mặt.



Trở lại văn phòng, ánh nắng ngoài vẫn gay gắt như trước, cảnh rất đẹp. Nhưng Lâm Trung Tắc cảm giác không giống trước, ngồi xuống mà cả người không thoải mái.



Y đi lại trong phòng, cuối cùng ánh mắt nhìn hướng phía cửa sổ, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, làm y không mở mắt ra được.



Y “Bá!Bá!” kéo rèm cửa, ánh sáng trong phòng lập tức tối đi, y thở dài một tiếng, đặt mông ngồi xuống sô pha, giống như động vật nhuyễn thể bị rút gân, cả người mệt mỏi.