Quan Sách

Chương 183 : Tấc lòng rối loạn

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Đối diện với ích lợi thật lớn, lòng người thường sẽ lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường, sự điên cuồng và thất thố của còn người rất nhiều lúc bởi vì ích lợi mà nảy sinh.



Vốn không dự định mở cuộc họp hội nghị thường vụ, nhưng bởi vì có một chuyện xảy ra mà văn phòng Thư Trị Quốc chốc lát liền tụ tập năm ủy viên thường vụ cấp cao của Huyện ủy. Ánh mắt Thư Trị Quốc quét về phía bốn người trước mặt, trong lòng thở dài.



Ông ta rốt cục đã hiểu, không chỉ có là ông ta là có tai mắt bên người Trần Kinh, mà mọi người trong gian phòng này cũng đều có cơ sở ngầm bên đó. Tất cả mọi người đều đang chú ý Trần Kinh, đều trông cậy vào Trần Kinh có thể giải quyết được chuyện đoàn khảo sát của tập đoàn Hồng Thành. Bất luận động tĩnh nào, cho dù là nhỏ nhất bên người Trần Kinh, không chỉ ông ta biết mà tất cả mọi người đều biết!



Thư Trị Quốc không có tâm tư mà oán giận Hoàng Tiểu Hoa làm việc bất lực, ông ta nhất định phải nghĩ biện pháp đem hiện tại cục diện khống chế được.



Lòng người tan rã, đội ngũ không dễ dẫn dắt, nếu trong chuyện này Thư Trị Quốc không có cách nào cho mọi người một công đạo, chuyện cuối cùng vỡ lở , uy tín của ông ta ở trong bộ máy chắc chắn sẽ bị thử thách ác liệt. Thư Trị Quốc vẫn trăm phương ngàn kế, hiện tại ở Lễ Hà, ông ta đã đứng ở vị trí thứ nhất rồi. Vào lúc này sảy ra sai lầm, mặc kệ là tai nạn hay là nhiễu loạn thì ông ta cũng tuyệt đối không cho phép .



- Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, phải nghiêm tra! Quả thực là làm càn! Sự đoàn kết trong nội bộ nội bộ Lễ Hà chúng ta, chính vì chuyện này mà phải sụp đổ. Mà hình tượng của Lễ Hà trong mắt người ngoài cũng vì thế mà bị ảnh hưởng rất tiêu cực.



Giọng điệu Thư Trị Quốc nghiêm túc, sắc mặt phi thường âm trầm.



Ông ta hướng về phía thư ký Tiểu Lâm trong phòng Thư ký nói:



Sao thế hả ? Hoàng chủ nhiệm còn chưa tới sao? Hắn đi đâu làm gì rồi ?



Thư ký sớm bị tình huống trước mắt dọa cho ngây người , di động Hoàng Tiểu Hoa gọi không thông, phái người ra ngoài tìm thì không có phương hướng, y làm sao có thể tìm được Hoàng Tiểu Hoa đây?



Năm lãnh đạo Huyện ủy cứ như vậy ngồi ở văn phòng Thư Trị Quốc mà chờ, Hoàng Tiểu Hoa thì cứ như đã biến mất, căn bản là không hề lộ diện. Y không lộ diện, tất cả tình huống sẽ không thể làm rõ được. Trần Kinh bây giờ đang làm gì, tiến độ đàm phán của Trần Kinh với bên kia như thế nào, mọi người đều không biết, lại cũng ngại hỏi, cục diện trở nên tế nhị dị thường.



Lại nói, Hoàng Tiểu Hoa y từ Huyện ủy đi ra đắc ý dạt dào, chạy ô-tô thẳng đến đường vào cao tốc Tây thành. Dọc theo đường đi y không ngừng gọi điện thoại, từ lúc đi ra khỏi văn phòng Thư Trị Quốc liền làm tốt hết thảy chuẩn bị tiếp nhận điện thoại của Trần Kinh. Mà thừa dịp đang trên đường đi, y liền an bài hết thảy.



Sau khi y chấm dứt cuộc trò chuyện với Hoàng Khải, hắn nằm ngửa ở ghế phụ lái, trong lòng có một loại nhẹ nhõm nói không nên lời.



Tập đoàn Hồng thành tiến vào chiếm giữ Lễ Hà, đây là chuyện lớn bằng trời, đây là doanh nghiệp nước ngoài có thực lực lớn nhất đầu tư vào Lễ Hà kể từ sau cuộc cải cách doanh nghiệp nhà nước. Lễ Hà coi đây là cơ hội, hoàn toàn có thể trổ hết tài năng cùng với Đức Cao, từ đó mà nhảy lên thành huyện kinh tế mạnh của thành phố.



Mà có thể thành công thu hút một doanh nghiệp như vậy, với người trực tiếp đàm phán và phụ trách toàn bộ dự án, đây chính là một chuyện rất kỳ công. Hoàng Tiểu Hoa nếu có thể nắm chắc cơ hội này, thì có thể xem như công thần cực lớn của Lễ Hà. Chiến tích ấy, trên thành phố không có khả năng làm như không thấy được.



Xe dừng ở lối vào đường cao tốc, Hoàng Tiểu Hoa xuống xe. Có tổng cộng hai chiếc xe đi theo hắn, bốn năm người đi theo y, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lối vào đường cao tốc, lẳng lặng chờ xe của đoàn khảo sát chạy đến.


Hoàng chủ nhiệm, đi về phía trước nữa là rời khỏi Lễ Hà, bên kia là Dung Châu , không phải chúng ta...



- Lái!



Hoàng Tiểu Hoa phẫn nộ quát, hai nắm tay y hươ lên, bộ dáng dị thường dữ tợn, giống như muốn một ngụm đem lái xe nuốt tươi.



Lái xe không dám nói nữa, khởi động ô tô chậm rãi lên đường quốc lộ, một mạch lái về phía trước...



...



Đêm thu rất đẹp, cuối thu không khí mát mẻ, trên trời giăng đầy sao, trên cao trăng tròn soi chiếu.



Vùng ngoại ô, ruộng lúa tạm thời bị thu thập thành hiện trường nông gia nhạc, hiện trường đáp nổi lên rất giàu có thổ gia phong vị cỏ tranh chuồng, cách đó không xa, hai đống lửa trại ngọn lửa lủi khởi mấy trượng cao, vây quanh lửa trại, thân thổ gia truyền thống phục sức diễn viên ở khiêu vũ thổ gia truyền thống vũ đạo.



Diễn viên quay quay ca vũ, từ giữa hai đống lửa trại đi ra một lão giả khoảng sáu mươi tuổi, râu tóc bạc trắng. Y ngửa mặt lên trời nhìn sao, trên tay cũng không thấy cầm míc, nhưng đột nhiên cất cổ họng thét to, toàn bộ cánh đồng bát ngát lâm vào chấn động. Rất nhiều người trong đoàn khảo sát thấy được một màn như vậy đều bị hấp dẫn, có người còn lấy ra máy ảnh chụp lại.



Thanh âm ông lão cao vút, cảm xúc siêu nhiên, giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, có một cỗ hơi thở tự nhiên siêu thoát thế tục.



Tiếng ca ông lão mờ ảo uyển chuyển, xướng nói:

Xướng sơn ca a! Sơn ca vốn là cổ nhân lưu, lưu cho hậu nhân giải ưu sầu, có đắng (hoặc: khổ) có oán đem ca xướng, thần tiên ưu sầu tôi không lo...”



Giọng hát phong cách nguyên sơ riêng biệt của ông lão khiến cho ca từ thuần phác của bài hát thăng hoa. Loại vui sướng mộc mạc mà thần tiên này, được ông lão vô cùng nhuần nhuyễn xướng lên, lại phối hợp thêm vũ đọa dân tộc vui mắt xung quanh lửa trại, không khí toàn bộ hiện trường đột nhiên tăng vọt lên.



Bất kể là nhân viên công tác đi theo Trần Kinh hay là nhân viên khảo sát đài phương, lúc này tất cả mọi người đêu dung nhập vào trong không khí vui vẻ hưởng lạc của buổi tiệc tối. Có vài thành viên tích cực đã hòa cả vào đoàn khiêu vũ, cùng với những người trong nhóm khiêu vũ cất cao giọng hát.



Trần Kinh xòe tay ghé ở bên miệng, làm thành loa hô to với Hoàng Khải:



Suốt hành trình của đoàn các anh, chúng tôi đều có quay video chụp ảnh. Những hình ảnh đó, chúng tôi sẽ đưa cho Quách Trường Tỉnh tiên sinh. Hành trình Lễ Hà ông ấy không thể tự mình đến, đây là một việc cực kì tiếc nuối.



Chúng ta thảo luận nhiều mặt, chỉ có thể thông qua phương thức này mà đến bù lại tiếc nuối ấy ...