Quan Sách

Chương 185 : Cúi đầu nhận sai

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Ân Hồng bị Kim Lộ chính thức mời làm nhân viên phục vụ nhà hàng Kim Ngọc. Cô gái này trước kia hết ăn lại nằm, chưa từng làm việc giống như thế, bây giờ cô đã biết quý trọng, làm việc ở Kim Ngọc rất chăm chỉ, chỉ có điều không đủ sức khỏe, chiều nào về nhà cũng xụi lơ ở trên sô pha, mệt đến không muốn động đậy.



Từ Lệ Thơm lo lắng cô làm không được, mỗi ngày đều cấp cô làm công tác tư tưởng, khiến cô kiên trì hai tháng, nếu có thể tiếp tục kiên trì, về sau khẳng định sẽ không cảm thấy mệt mỏi.



Ân Hồng mỗi ngày cắn răng ken két, nói:



Người ta thường nói, người biết chơi thì chơi cả đời, người biết làm thì làm cả đời. Lời này đúng là chó má. Cứ nói hai người chúng ta này, rõ ràng tôi biết chơi hơn cô, cô so với tôi lại biết làm hơn, bây giờ sao lại ngược thế này ? Biết chơi như tôi đây thì cả ngày mệt như chó, biết làm như cô đây thì mỗi ngày nhàn nhã, tự tại, trải qua một cuộc sống ngọt ngào như vậy.



Từ Lệ Thơm vừa nghe Ân Hồng nói thế, cô liền mắng Ân Hồng nói hươu nói vượn. Sau đó còn nói cô còn muốn đi khách sạn làm việc kìa, nếu không hay là hai người đổi công tác cũng được.



Ân Hồng vừa nghe vậy, mới đầu hưng trí rất cao, nhưng vừa nghĩ lại bộ dáng của độc nhân Trần Kinh kia, còn cả việc Trần Kinh đối với cô không có hảo cảm, thì đầu cô liền ỉu xìu gục xuống .



Cô bây giờ ở cùng với Từ Lệ Thơm, mỗi ngày đi làm với tan ca đều nơm nớp lo sợ, đi làm về nhà đều giống như kẻ trộm vậy, sợ không cẩn thận lại gặp phải Trần Kinh. Đừng thấy cô sau lưng Trần Kinh, miệng hi ha đặc biệt biết nói chuyện, lời gì cũng có thể nói, nhưng ở bên trong nội tâm, cô thật sự rất sợ Trần Kinh .



Cô cực kì lo lắng Trần Kinh nhìn cô không hợp mắt, không cho cô ở chỗ của Từ Lệ Thơm, lại lo lắng Trần Kinh nói với Kim Lộ, bảo Kim Lộ sa thải cô. Nếu là như vậy thì cô thật sự xong đời rồi. Không chỗ đi, không nơi nào cần, lại trải qua cuộc sống lưu lạc phiêu bạt đó đây.



Mỗi buổi sáng, Trần Kinh đi làm rất sớm, ánh mắt của cô liền nhìn chằm chằm Santana trong viện rời đi rồi cô mới tất tất tác tác từ trong nhà đi ra. Có đôi khi, cô không kìm nổi sẽ rủa thầm thế đạo bất công.



Người giống như Trần Kinh là có thể mỗi ngày xe đưa xe đón, còn có bảo mẫu hầu hạ . Mà cô thì mệnh khổ, mỗi ngày bưng trà rót nước, lĩnh mấy đồng lương còm, còn phải xem nhìn sắc mặt người khác.



Thế nhưng cô vừa nghĩ lại, những chuyện Trần Kinh làm tới lui đều là chuyện lớn cả. Tên Lôi Minh kia chính là bị Trần Kinh xóa sổ a, việc này mình có thể làm được sao? Cô cứ nghĩ như vậy, trong lòng lại cân bằng, nghĩ lại nhưng lời Từ Lệ Thơm khuyên bảo.



Cô cảm thấy lại có nhiệt tình làm việc. Lệ Thơm nói rất hay, Kim tổng làm người không tồi, đi theo cô chắc chắn là không sai được.



Làm vài năm nữa, lúc Ân Hồng cảm thấy mình đã có thể tay làm hàm nhai rồi, đợi chị đây vươn được lên, đàn ông còn không phải triệu là đến ngay, phất tay là biến ?



Trong đầu cô vẫn luôn có ảo tưởng về mấy chuyện không đâu đó, mà Kim Lộ liền trở thành thần tượng và mục tiêu để cô theo đuổi. Cô cảm thấy là phụ nữ có thể được như Kim tổng, vậy mới là người phụ nữ thực thụ.




Hoàng Tiểu Hoa hiểu rõ, tất cả mọi người đều là người thông minh, có một số việc không cần phải giấu diếm. Thôi thì y cũng không ngại trực tiếp đem chuyện này nói ra nữa.



Ánh mắt y nhìn chằm chằm Trần Kinh, lại không phát hiện ra vẻ mặt dị thường của Trần Kinh. Trong lòng y cảm thấy, Trần Kinh khẳng định cũng đã có phán đoán .



Y cắn răng một cái, tiếp tục nói:



Trưởng phòng Trần, sự tình lớn như vậy, một mình tôi không có năng lực quyết định. Cho nên, chuyện này còn phải hy vọng cậu đừng có thành kiến vói cá nhân tôi.



Tôi hôm nay đến cũng là vì chịu đòn nhận tội. Hoàng Tiểu Hoa tôi hôm trước rất qua loa tắc trách mang đến phiền toái đến cho công tác của cậu, rất xin lỗi !



Trần Kinh đứng lên nói:



Hoàng chủ nhiệm, anh nói như vậy là làm khó tôi rồi.



Dự án đầu tư xây dựng nhà máy của Hồng Thành là một dự án lớn liên quan đến phát triển kinh tế ở Lễ Hà tôi. Tất cả mọi người trên dưới Lễ Hà đều vô cùng chăm chú mà trông vào việc này, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Huyện ủy đối với chuyện này có nhiều phương án, kế hoạch khác nhau, đây cũng là điều có thể hiểu được .



Trong lòng tất cả mọi người đều có mục đích chung, chính là đều hy vọng việc này có thể thành. Chỉ có điều có đôi khi khó tránh khỏi sẽ có chút hiểu lầm, nhất là vào lúc ý kiến bất đồng, loại hiểu lầm này càng dễ dàng nảy sinh.



Nhưng mặc kệ như thế nào, chuyện nếu đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Chúng ta cũng không thể mãi sống trong quá khứ, không phải sao ?



Giọng điệu của Trần Kinh rất bình thản, mấy câu nói đó hắn nói đến vân đạm phong khinh, Hoàng Tiểu Hoa ở một bên nhìn mà lấy làm xấu hổ.



Y bỗng nhiên cảm thấy, người thanh niên trước mặt này y thật sự nhìn không thấu. Trần Kinh trong lòng suy nghĩ cái gì, y thế mà lại chẳng rõ chút nào.



Hoàng Tiểu Hoa hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải nói rõ trắng ra tiền căn hậu quả của việc này. Y nghĩ, Trần Kinh tất nhiên sẽ nản lòng thoái chí. Nhưng vẻ mặt Trần Kinh hắn căn bản là nhìn không thấu, lời nói ra thì lại mãnh liệt dâng trào, thấy không có chút uể oải nào cả.