Quan Sách

Chương 2 : Xảy ra chuyện rồi

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp có cái tên rất hay gọi là Lâm Trung Tắc.



Ở đơn vị cấp huyện, một lãnh đạo có thể đảm nhiệm Trưởng phòng cũng là một nhân vật được cho là số 1, Lâm Trung Tắc là người có mạng lưới quan hệ rộng ở huyện Lễ Hà. Cả Phòng Lâm nghiệp ở huyện này, phải kể đến Lâm Trung Tắc là ung dung tự tại nhất, mà uy tín của Trưởng phòng Lâm cũng dường như chính là thông qua khoảng cách này tự nhiên thành lập lên.



Trên đất của Phòng lâm nghiệp này, một câu nói của Lâm Trung Tắc, chính là thánh chỉ, cho dù là những kẻ lọc lõi nhất, cũng không dám đề xuất ý kiến, đây đúng là y đang thể hiện năng lực quan trọng của Trưởng phòng.



Vương Sam đi ở phía trước, Trần Kinh đi theo sau.



Nhìn người phụ nữ phía trước vặn vẹo mông, bộ ngực gọi cảm kia nhô lên khiến người ta hoa mắt, Trần Kinh không khỏi có chút đứng núi này trông núi nọ.



Phụ nữ đối với Trần Kinh bây giờ mà nói, dường như có chút xa xỉ.



Ở cái thời đại này, đàn ông không có bản lĩnh giống như động vật nhuyễn thể bị rút mất cột sống, trước mặt phụ nữ căn bản không có cách nào ưỡn ngực lên.



Ba năm trước đây, Trần Kinh còn tin vào tình yêu sôi nổi, còn tin trên thế giới này còn có cái gọi là thuần khiết, nhưng hôm nay sau ba năm, trong lòng Trần Kinh đã rõ, phụ nữ trên thế giới này tầm thường hơn đàn ông rất nhiều.



Giữa những người đàn ông trên thế giới này chỉ là đầu trộm đuôi cướp, lừa gạt lẫn nhau, trong khi đó phụ nữ thường thường là người quyết định và người khởi xướng.



Những người đàn ông muốn có được người phụ nữ đẹp nhất kia, thường là những người thắng không từ thủ đoạn nào trong tranh đấu.



Lúc vừa mới nhận thức được sự thật này, tâm trạng Trần Kinh vô cùng suy sụp, không muốn tin vào sự thật này.



Nhưng hiện tại, hắn cũng đã bình thường trở lại.



Người và động vật kỳ thực khác nhau không nhiều, giống đực ở thế giới động vật cũng là thông qua đấu tranh để tranh đoạt con khác phái, từ góc độ này mà nói, nhân loại bây giờ thật đúng là văn minh.



Ít nhất, mỗi người hiện tại đều giấu cái văn minh dưới lớp mặt nạ, mọi người đã vứt bỏ sự tranh đấu tàn nhẫn truyền thống, mọi người chính là đấu tranh trí tuệ, đấu tranh là điểm mấu chốt, đấu tranh là…



- Phó phòng Trần, anh có thể tiếp tục ở lại Phòng của chúng ta thật là tốt, mọi người đều không nỡ để anh đi!

Vương Sam đột nhiên quay đầu thản nhiên cười.



Cô đứng lại, Trần Kinh không kịp phản ứng, hai người chút nữa va vào nhau.



Một hương thơm bay vào mũi, Trần Kinh nén một hơi, cuối cùng đã khống chế được cơ thể mình.




- Quan điểm này là sai lầm! Tôi khẳng định không có vấn đề, cây ngay không sợ chết đứng, tôi không sợ điều tra, kiểm tra càng nhiều tôi càng vui, tốt nhất điều tra hết những con sâu làm rầu nồi canh, tôi xem ai còn dám nói Phòng chúng ta không sạch sẽ?

Trần Kinh cao giọng nói.



Những lời này của hắn rất phù hợp với cá tính hồi còn trẻ của hắn, nhưng trong trường hợp này nói những lời này, thần sắc của Lâm Trung Tắc liền trở nên vô cùng mất tự nhiên, môi động đậy, một chữ cũng không nói ra.







Lâm Trung Tắc thăm dò đưa ra tính toán, Triệu Văn Long xảy ra chuyện, lập tức để Trần Kinh tiếp nhận toàn bộ công việc mà ông ta để lại.



Đây là một cái quầy lộn xộn, những người phía dưới sớm đã lòng người hoảng sợ, bất cứ lúc nào sẽ cây đổ bầy khỉ tan, Trần Kinh tiếp nhận công việc này, ngoại trừ có thể đắc đội với người ta ra, căn bản không làm nổi việc gì.



Hơn nữa, dựa vào uy tín của Trần Kinh, trên dưới toàn Phòng không ai xem trọng hắn, thực sự gặp phải chuyện cần quyết định sách lược, còn phải cần quyết định của Lâm Trung Tắc, cho nên từ góc độ này mà nói, Trần Kinh chính là một tấm chắn bùn.



Những thứ bẩn, những thứ thối liền vất cho Trần Kinh, Lâm Trung Tắc trốn đằng sau có thể yên tâm ở một phương kinh doanh.



Đương nhiên, Trần Kinh có ưu thế, làm một cán bộ ở tỉnh trao quyền cho cấp dưới, hai năm nay ở huyện Lễ Hà danh tính không rõ ràng, rất không được người ta thích. Nhưng từ một góc độ khác mà nói, người như thế này nhất định là sạch sẽ.



Đặc điểm này của Trần Kinh, dưới tính hình đặc thù này, quả thực là chứng tỏ tính ưu việt, từ góc độ này mà nói, Trần Kinh tiếp nhận những thứ lộn xộn mà Triệu Văn Long để lại là thỏa đáng nhất.



“Quân cờ”, “Lính hầu”, “ Vật hy sinh” những lời này là những từ mà Trần Kinh có thể nghĩ đến trong hoàn cảnh của mình.



Lâm Trung Tắc tính toán rất thâm thúy, hắn ta một mình nói chuyện với Trần Kinh, nhìn qua chính là ném miếng thịt béo bở cho Trần Kinh. Trên thực tế Trần Kinh ở Phòng Lâm nghiệp căn bản chính là người bên lề, lời của hắn ai nghe?



Đừng nói những kẻ lọc lõi ở trong văn phòng này không nghe, có thể đến cô dọn dẹp vệ sinh đều sẽ không nghe.



Làm lãnh đạo trình độ này đến trước mặt Trần Kinh, hoàn toàn liền bị người ta cướp hết rồi, lấy đâu ra chút tôn nghiêm?



Từ phòng làm việc của Lâm Trung Tắc đi ra, trong đầu Trần Kinh không ngừng nghĩ những cái lung tung lộn xộn này, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt, trước đó chưa từng có cảm giác mãnh liệt.



Hắn đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội, cơ hôi ngàn năm có một, nếu như nắm chắc…



Trần Kinh nắm chặt nắm đấm, kinh nghiệm mấy năm nay nói cho hắn biết, hắn nhất định phải thay đổi, không thể lại đi theo biện pháp sai lầm đã có để làm việc, thế giới này, muốn có tôn nghiêm, chỉ có thể tự mình tranh lấy.