Quan Sách

Chương 201 : Bại lộ

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Bệnh viện Duy Sở Sở Thành, nằm trên tầng lầu cao nhất, hai chữ “Duy Sở” đặc biệt hấp dẫn chú ý, có thể coi là địa danh nổi bật nhất Tây thành Sở Thành.



Danh tiếng bệnh viện Duy Sở, có thể ngược dòng thời gian vài thập niên trước, lúc trước một vị nổi tiếng có công lớn khai quốc nước cộng hòa lúc tuổi già ở Sở Thành bệnh tật, lúc ấy trung ương chuẩn bị an bài ông ta đi thủ đô trị liệu. Nhưng vị thủ trưởng này lại lựa chọn bệnh viện Duy Sở, hơn nữa còn nói một câu nổi danh:

- Duy Sở trị không được bệnh, đi nơi khác cũng không có kết quả!



Lão thủ trưởng nói một câu, khiến danh tiếng bệnh viện Duy Sở vang cả nước, mà từ sau sự kiện này, nhiều năm như vậy, Duy Sở vẫn tuân theo yêu cầu của lão thủ trưởng chăm lo việc nước, nhập tâm nghiên cứu khoa học, cố gắng thu hút nhân tài, rốt cục trở thành một trong những bệnh viện đa khoa nổi danh nhất nước cộng hoà.



Ở tầng lầu mười tám bệnh viện Sở Thành, phòng giải phẫu ngoại khoa số 1, nhìn từ bên ngoài phòng giải phẫu, hơn mười người chuyên khoa ngoại khoa từ các nơi trên thế giới đang tập trung, tất cả mọi người nhìn chằm chằm theo hình ảnh hiện trường phòng giải phẫu thực đang truyền tới.



Trong hình ảnh, một đôi tay mang găng tay, nhưng có thể làm cho người ta cảm thấy một đôi tay tinh tế linh hoạt, đang dùng các dụng cụ giải phẫu, là đại biểu có trình độ giải phẫu ngoại khoa tiên tiến thế giới.



Hình ảnh hiện lên, bác sĩ mổ chính tuy rằng mang theo mặt nạ bảo hộ, nhưng từ trên trán nõn nà của cô làn da giống như bạch tạm, có thể thấy được tuổi rất trẻ, mà đôi tai kia giấu trong mái tóc đen, cùng với áo bác sĩ rộng thùng thình vẫn không che dấu trước ngực đầy đặn, làm cho người ta rất dễ dàng thấy rõ, là một người phụ nữ. Hôm nay làm giải phẫu có tên gọi: “Khóa đinh cố định xương đùi gần tủy sống...” Đây là loại giải phẫu khó nhất, giải phẫu khó khăn đại biểu cho trình độ cao nhất trong thế giới ngoại khoa.



Không khí hiện trường căng thẳng, cho dù là nhân viên quan sát, trên trán mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Tới thời điểm căng thẳng nhất, có mấy chuyên gia thậm chí không tự chủ được đứng dậy, người trợ thủ bên cạnh đứng lên đỡ họ.



Trong đó, có một vị chuyên gia lớn tuổi, tóc trắng xoá , đôi mắt thâm thúy ông ta chưa bao giờ rời khỏi màn hình lớn, trợ thủ của ông rất khẩn trương nâng ông, thường xuyên dùng khăn trắng lau mồ hôi trên trán ông, vừa lau mồ hôi vừa nói:

- Cơ lão, ngài yên tâm! Hải Duyên đối với loại giải phẫu này có mười phần nắm chắc là sẽ không làm hỏng!



Người được gọi là Cơ lão hơi xua tay sự khẩn trương không giảm.



- Đã hoàn thành!

Trong phòng quan sát không biết ai hô một tiếng, màn hình lớn chuyển hình ảnh, là lúc giải phẫu bộ phận khó nhất đã xong, chỉ còn lại phần khâu lại.



- Rất kinh người, quả thật chính là nghệ thuật!

Một chuyên gia ngoại quốc mũi cao tán thưởng nói, rất nhiều chuyên gia trong nước lúc này đứng dậy ghé tai nhau nói. Thanh âm ngạc nhiên, tán thưởng không dứt.


Diệp Hải Duyên có hứng trí cầm tờ báo đọc.



Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Tư:

- Là thật hay giả? Phương Uyển Kỳ tìm một trưởng phòng để chơi tôi? Lễ Hà? Lễ Hà là nơi nào?



Tiểu Tư quệt miệng, lắc đầu nói:

- Ai biết được? Phương tiểu thư – ông vua không ngai, thường thường xuống cơ sở, thật đúng có thể gây trò, may mắn tìm được một trưởng phòng, nếu cô tìm thấy một trưởng thôn, vậy càng có kịch vui để xem!



- Cũng thật là, tôi còn tưởng rằng là công tử nhà ai! Hại tôi suốt ngày điều tra!

Tiểu Tư oán giận nói, đối mặt tiểu Tư oán giận, Diệp Hải Duyên coi như không có nghe thấy, miệng cô lẩm bẩm, đều là nội dung bài báo:

- Trưởng phòng Kinh tế thương mại Trần Kinh không chịu nổi chịu nhục, nói thẳng vấn đề hệ thống công an... Trưởng phòng Kinh tế thương mại Trần Kinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là cán bộ trẻ Huyện ủy Lễ Hà trọng điểm bồi dưỡng...

Cô ngửa đầu nhìn về phía tiểu Tư:

- Ai! Dường như cũng không tồi! Trọng điểm bồi dưỡng! Còn có a, nói thẳng tấm màn đen của hệ thống công an, có tinh thần trọng nghĩa, là nhân vật anh hùng đấy!



Tiểu Tư ngẩn người, ngốc tại chỗ, quả thực không biết nói gì.



Cô cho rằng, đầu óc tiểu thư có tật, như thân phận và địa vị của tiểu thư, một thị trấn vùng núi, đừng nói là trưởng phòng, kể cả Chủ tịch huyện cũng chỉ là một con kiến. Không hiểu sao cô còn có hứng thú nói những lời này, thật không hiểu cô có ý gì.



Tiểu thư cho rằng, trưởng phòng gì ở Lễ Hà, thì phải là người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đội mũ đông bắc, hai tay chống nạnh, nước miếng bay toán loạn lôi thôi, hình tượng kia cùng tiểu thư cuất thân danh môn, cao quý thời thượng kém xa vạn dặm?



Cô nghĩ lại như vậy, cảm thấy Phương Uyển Kỳ có đủ trò đùa dai, không ngờ để tiểu thư tìm một bạn nhảy như thế, việc này nếu chân tướng rõ ràng, nói ra không biết bao nhiêu người cười rụng răng?



- Đưa di động cho tôi, tôi muốn gọi điện cho Phương Uyển Kỳ, tiểu nữ nhân này, nghĩ có thể làm khó tôi sao, tôi dễ dàng bị làm khó vậy sao?

Diệp Hải Duyên hướng Tiểu Tư phất tay, hét lên, vẻ mặt thoải mái thích chí!