Quan Sách
Chương 224 : Bị lạnh nhạt
Ngày đăng: 11:11 18/04/20
Nhận được thông báo của Biện Triệu Nam ban Tổ chức cán bộ, Trần Kinh rất bất ngờ.
Biện Triệu Nam thông tri hắn đi Phòng cán bộ số 1 Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Trưởng phòng Đơn, ở trong điện thoại, Biện Triệu Nam nói:
- Trần Kinh, thể hiện cho tốt! Tôi vẫn rất xem trọng, ủng hộ, phòng Cán bộ số 1 là phụ trách mặt cán bộ đấy?
- Tôi đánh giá, mười phần là có thể rời khỏi Lễ Hà, kỳ thật, sớm nên rời khỏi Lễ Hà. Cái ao Lễ Hà chung quy không thể giữ được Sở Giang tài tử chúng ta!
Biện Triệu Nam nói như vậy, Trần Kinh không kìm nổi suy nghĩ, hắn đối với chuyện rời khỏi Lễ Hà này cảm thấy có chút hoài nghi!
Trần Kinh trong lòng rõ ràng, bản thân căn bản không ai đỡ đầu, mỗi người đều đỡ đầu là người có chức vị, Trần Kinh sau lưng không có chỗ dựa vững chắc, ai sẽ giúp hắn nói?
Từ Lễ Hà thị trấn xa xôi điều động đến thành phố, đây là chuyện rất nhiều người đều tha thiết ước mơ, huyện Lễ Hà không biết có bao nhiêu cán bộ cấp Phòng đều hướng tới đó, do đó rời khỏi địa phương nghèo khó này. Nhưng có bao nhiêu người có thể đạt được mục đích?
Trần Kinh như thế nào cũng không rõ bản thân vì sao sẽ có cơ hội như vậy?
Ban Tổ chức cán bộ, phạm vi phụ trách của phòng Cán bộ số 1 Trần Kinh biết, phòng Cán bộ số 1 chủ yếu phụ trách vấn đề nhân sự của các đơn vị trực thuộc thành phố, hơn nữa có thể kinh động Ban tổ chức cán bộ Thành ủy , bình thường đều là thay đổi nhân sự cấp Phó phòng thành phố trở lên, Trần Kinh chỉ là một cán bộ cấp phòng huyện, đến thị trấn Lễ Hà coi như có mặt mũi, tới thành phố thì không tính là cái rắm.
Bình thường cho dù là điều động cán bộ cấp phòng cho các đơn vị trực thuộc thành phố, cũng là đơn vị phòng Nhân sự trước xác định người, rồi trình tự đến ban Tổ chức cán bộ, ban Tổ chức cán bộ trực tiếp ra mặt khảo sát tình huống cơ bản.
Trần kinh trong lòng cả bụng nghi hoặc, nhưng nghi hoặc đó hắn lại không thể hỏi Biện Triệu Nam, Biện Triệu Nam trong lòng còn nghĩ là Trần Kinh đã có cách phải không?
Kết thúc cùng Biện Triệu Nam trò chuyện, trong đầu Trần Kinh nghĩ đến người đầu tiên chính là Phương Uyển Kỳ, Trần Kinh biết được nhân vật lợi hại, cũng chỉ có Phương Uyển Kỳ!
Trong lòng Trần Kinh có chút buồn bực, hắn nghĩ đến, Phương Uyển Kỳ cho dù có quan hệ, có cách, nhưng cô dù sao thân phận chỉ là một phóng viên, cô còn có thể giải quyết vấn đề đề bạt của mình sao? Lại nói, quan hệ của mình và cô ấy căn bản không đến bước này, Phương Uyển Kỳ sẽ vô duyên vô cớ nghĩ cách giúp mình sao?
Trần Kinh phán đoán khả năng này không thể, nhưng hắn vẫn gọi điện thoại cho Phương Uyển Kỳ.
Quả nhiên, Phương Uyển Kỳ rất bất ngờ, ở bên kia điện thoại, cô nói:
- Ai nha, không tồi! Xem bộ dáng này là số làm quan? Chỉ có điều phải rời khỏi Lễ Hà có chút tiếc nuối, gần đây đài truyền hình chúng ta đang làm chương trình xuống cơ sở, tôi còn nghĩ chọn một số địa phương nghèo để làm chương trình nữa.
- Rời khỏi Lễ Hà , đối với công tác của tôi rất có ảnh hưởng tiêu cực...
- Ngũ chủ nhiệm, nhận được điện thoại của ngày tôi rất vinh hạnh! Tôi hôm nay sao lại nghe chim khách kêu, chúng tôi ở Đức Cao, ngài còn ở Đức Cao thị sát sao?
- Tôi ở làng du lịch Ngũ Lý Sơn đây! Đang ở Đức Cao, sang làng du lịch, chúng ta ăn một bữa cơm, nói chuyện một chút! Tôi có chút việc muốn nhờ!
Điện thoại đầu kia không phải người khác, chính là Ngũ Đại Minh.
Trần Kinh không kìm nổi cười, nói:
- Ngũ chủ nhiệm, tôi cũng không được như ngài lão nhàn nhã, có chuyện gì ngài vẫn nói trong điện thoại đi, tôi không đến đâu!
- Cái gì không đi được? Hiện tại là ở ban Tổ chức cán bộ phải không? Có chuyện gì mà không đi ra được? Vậy đến, tôi cũng là lãnh đạo, tôi nói không được sao?
Ngũ Đại Minh nói, giọng điệu không thể nghi ngờ.
Trần Kinh lắc lắc đầu, trầm ngâm một chút, cắn răng một cái nói:
- Đi đi, tôi lập tức tới đây, ngài hiện tại vội gì sao?
- Ha hả, tôi còn có thể vội cái gì? Đang câu cá đây!
Ngũ Đại Minh cười ha hả nói.
Y dừng một chút, nói:
- Một mình lại đây, liền đánh xe trực tiếp đến hồ thứ 3 của Ngũ Lý Sơn, không cần kinh động những người khác, cũng không phải nói với người khác là tôi ở đây...
- Được, ngài cứ yên tâm đi! Tôi lại đây còn có thể nhân tiện giúp ngài kéo mấy đuôi cá lên!
Trần Kinh cười ha hả nói.
Ngũ Đại Minh vừa nghe vậy cũng thật cao hứng, nói:
- Lúc này mới là đúng! Người trẻ tuổi phải có tinh thần phấn chấn một chút, luôn quá sâu sắc, người cũng mau già! Như vậy thật không tốt...
- Vâng, chủ nhiệm Ngũ giáo huấn đúng, chúng ta hôm nay tốt nhất câu thoải mái, thả lỏng một lần. Thật sự rất xấu hổ, từ lần trước cùng ngài câu cá, tôi đây thần kinh đều căng thẳng, cảm giác có chút ăn không tiêu!
Trần Kinh lớn tiếng nói, cùng Ngũ Đại Minh nói chuyện phiếm, trong lòng hắn rất thả lỏng.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua văn phòng Trưởng phòng đóng chặt cửa, hắn cắn răng một cái, liền quay mông đi luôn!