Quan Sách
Chương 272 : Vốn liếng của đàn bà
Ngày đăng: 11:11 18/04/20
Thông báo tuyển dụng người dẫn chương trình của Sở Giang Vệ thị nghiêm ngặt đến gần như hà khắc.
Thường thường từ mấy chục người trong số hơn trăm người được đề cử mới rút ra một người, mà toàn bộ quá trình chọn lựa cũng là tầng tầng khảo hạch, cấp cấp sàng chọn, là thật sự đãi cát tìm vàng.
Ngải Phương ở trong đại quân ứng tuyển chỉ có thể xem như một người rất bình thường. Lần này Sở Giang Vệ thị chỉ thông báo tuyển dụng tổng cộng có ba người chủ trì, mà tham gia sàng chọn lại hơn mấy trăm người. Những người này gồm cả những người lăn lộn nhiều năm trong giới chủ trì, cũng có sinh viên tốt nghiệp đại học tin tức truyền thông chuyên nghiệp, có thể nói là nhân tài đông đúc.
Ngải Phương chỉ là một người tốt nghiệp đại học hạng ba, công tác ở đài truyền hình Đức Cao mấy năm nay, cũng xem như tích lũy được chút kinh nghiệm nhất định.
Nhưng Đức Cao là một thành thị nghèo, trình độ tin tức truyền thông hoàn toàn không cùng cấp với tỉnh thành. Cái gọi là kinh nghiệm của Ngải Phương, căn bản không thỏa mãn được yêu cầu về năng lực và tố dưỡng của tỉnh đài Vệ thị. Mà xét về độ thích nghi và tiềm năng bản thân, cô lại không bằng được những sinh viên tuổi trẻ đã tốt nghiệp mấy trường đại học truyền thông danh tiếng. Cho nên, vị trí của cô là cực kì xấu hổ .
Đã trải qua hai đợt khảo hạch sàng chọn, hôm nay rốt cục cũng tiến được vào vòng phỏng vấn, Ngải Phương thức dậy từ rất sớm, trang điểm cẩn thận, sau đó đi tỉnh đài nhận phỏng vấn.
Dọc theo đường đi, bởi vì khẩn trương mà hai chân và cánh tay của cô đều run lên, Trong ấn tượng của cô, lần đầu tiên chủ trì tiết mục cũng chưa từng khẩn trương giống như hôm nay vậy.
Là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường, con đường Ngải Phương đã đi qua thật sự không dễ dàng gì. Để có thể đi tới hôm nay, cái giá mà cô phải trả là rất lớn. Đã rất nhiều lần, cô thậm chí bị buộc tới bước đường cùng, thiếu chút nữa là giao ra chính thân thể mình.
Nhưng hết lần này qua lần khác, sự ngoan cường và kiên trì từ trong cốt tủy của cô đã khiến cô vượt qua những cửa ải khó khăn đó.
Từ một cô gái trẻ tuổi đầy mơ mộng, cho tới hôm nay, đã miễn cưỡng được xem như người dẫn chương trình hạng ba. Năm tháng mài mòn góc cạnh của cô, nội tâm Ngải Phương sớm đã chồng chéo đầy vết sẹo rồi .
- Lần này nhất định phải thành công, không có đường lui nữa rồi!
Ngải Phương không ngừng nói với bản thân như vậy. Cô thầm nghĩ: “ Chỉ được thành công, không được thất bại! “
Cô là người tới sớm nhất. Đứng ở phòng nghỉ trong trụ sở làm việc cao tới hơn mười tầng của đài truyền hình tỉnh này, có thể quan sát được toàn bộ phồn hoa phố xá sầm uất. Lúc này vừa mới sáng sớm, thành phố cũng vừa mới thức tỉnh, từ phía đông đường chân trời từ từ dâng lên một vầng mặt trời đỏ, chiếu cho cả thành thị lấp lánh ánh vàng rực rỡ, lộng lẫy.
Đứng từ cao nhìn ra phía xa, nhìn vào cảnh trí xinh đẹp này, trong lòng Ngải Phương có một cỗ tình cảm mãnh liệt đang thiêu đốt. Trong đầu cô nhớ lại đài truyền hình Đức Cao. Nơi lạnh lùng hẻo lánh ấy và tỉnh đài xa hoa náo nhiệt này, hoàn toàn chính là hai thế giới.
Ngải Phương kinh ngạc một lúc lâu, trong lòng mới bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp.
Cô vừa mới còn nghĩ việc thông báo tuyển dụng của tỉnh đài hoàn mỹ như thế, không ngờ đã tới ngay rồi! Trưởng ban Tin tức tìm mình? Muốn nói chuyện gì?
Trong lòng Ngải Phương cười lạnh, nếu thật sự muốn nói chuyện đứng đắn thì sao lại thần thần bí bí sai một tên loè loẹt ra chặn đường mình như vậy?
- Được, tôi muốn hỏi, người ta tìm tôi muốn nói chuyện gì?
Ngải Phương híp mắt nhìn người đàn ông tên Phương Hiểu.
Ngải Phương híp mắt, bên trong rõ ràng có chứa chút ý vị quyến rũ. Đó là do cô nhiều năm giao tiếp với đan ông mà luyện ra. Phương Hiểu nhìn vào sửng sốt, có chút mù mờ, kinh ngạc một lúc lâu mới nói:
- Chuyện này... chuyện này... Tôi cũng không biết, tôi chỉ là người truyền lời mà thôi!
Trong lòng Ngải Phương thở dài một tiếng, chuyện quả nhiên giống với những gì cô phán đoán. Thần thái và ngôn ngữ của Phương Hiểu đều đại biểu cho câu trả lời ngầm của hắn.
- Thế giới này vốn không có ai tốt cả!
Thần sắc Ngải Phương trở nên âm u lạnh lẽo, cô hơi hơi nhắm mắt lại, không hề đấu tranh tư tưởng kịch liệt, liền nói:
- Được thôi, cho địa điểm, thời gian đi, tôi sẽ nói chuyện với Trưởng ban Tin tức!
Ngải Phương nói xong lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cô vẫn là cái quy tắc kia, lần này đến tỉnh đài, không tiếc trả giá hết thảy cũng phải thoát ngay khỏi cái kia lồng chim Đức Cao kia!
Cô không bao giờ ... muốn thấy bộ mặt âm trầm của Phong Minh kia nữa, cũng không bao giờ ... muốn bị người khác xem là gái bồi rượu mà đùa chơi. Vì đạt tới điểm này, cô tình nguyện tìm cho chính mình một chỗ dựa vững chắc cố định. Cho dù chỗ dựa vững chắc kia khả năng cần cô lấy thân thể và tôn nghiêm làm cái giá phải trả, cô cũng cam lòng.
Hiện tại chính là thế đạo như vậy!