Quan Sách

Chương 284 : Phó chủ tịch huyện đã chết!

Ngày đăng: 11:11 18/04/20


Người đi rồi, trong căn phòng cao cấp nhất ở hộp đêm Khải Hoàn Môn, chỉ còn lại hai an hem Hầu Thị.



Hầu Quan Trung có vẻ hơi mệt mỏi, người con gái xinh đẹp bên cạnh y đang giúp y xoa bóp bả vai, bản thân y cũng đang nằm ngửa ở trên ghế để hưởng thụ, hai mắt nhắm lại, dường như đang chìm vào trong giấc ngủ.



Hầu Lâm ngồi ở bên cạnh, trên bàn đặt một kẹp bia, y uống từng cốc một, rất thích thú.



Làm rất tốt! Trong thời gian ngắn như vậy ở Đức Cao, có thể thiết lập được nhiều mối quan hệ như vậy, xem như có cố gắng!

Hầu Quan Trung đột nhiên mở miệng nói.



Hầu Lâm khẽ mỉm cười, nâng chén nói:

- Có được lời khen của anh thật không dễ dàng gì! Hi vọng dự án của chúng ta có thể thuận lợi!



Hầu Quan Trung khẽ nhau mày, giọng điệu không được vui nói:

- Cậu nói thế là có ý gì? Thế nào gọi là hi vọng thuận lợi? Chúng ta còn có nhân tố nào không thuận lợi sao?



Hầu Lâm cười ha hả, liên tục lắc đầu:

- Vậy thì nhất định sẽ thuận lợi!



Y dừng lại một chút, nói:

- Tôi vẫn không tin, trên đời này còn có con mèo không ăn trộm, lẽ nào phụ nữ không còn có sự hấp dẫn đối với Trần Kinh?



Hầu Quan Trung khẽ hừ lên một tiếng, nói:

- Trần Kinh con người này mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng tâm trí rất thành thục kiên định, đạo hạnh của hắn sâu hơn cậu, cậu không được suy xét đến hắn!



Hầu Quan Trung dừng lại một chút, nói:

- Vốn đầu tư đầu tiên của Đức Cao là của chúng ta, chúng ta lấy được vị trí tốt nhất, có được chính sách ưu đãi nhất, ưu thế này nhất định cần nắm chắc! Trong quá trình này, việc giải quyết các mối quan hệ rất quan trọng.


Mặc dù, huyện ủy và Ủy ban nhân dân Lâm Hà đã làm đủ biện pháp để cứu vãn, nhưng việc này, càng che dấu, lại càng dễ dàng khiến người ta hoài nghi, đó là chuyện càng tô lại càng đen.



Trần Kinh khi đến Lâm Hà, đối với tin tức về cái chết của Chu Ân Vũ, đã lan ra khắp nơi. Hơn nữa khách sạn nhìn ra sông đã sớm bị niêm phong, ngay cả bên ngoài của khách sạn, đều bị cảnh sát tuần tra, không khí vô cùng căng thẳng.



Chậc, chậc, thật sự là một tin tức đặc biệt lớn, phó chủ tịch huyện Chu tôi đã gặp, trắng trắng mập mập, thân hình rất khôi ngô, không ngờ rằng hắn còn có đam mê này nữa, chết ở trên bụng của con gái, cả một đời anh minh thật bi thảm a!

Khi Trần Kinh ăn cơm hộp, có người đã bàn tán xôn xao, chủ để tự nhiên vẫn không tách rời chuyện của Chu Ân Vũ.



Làm cán bộ thật không phải là thứ tốt, cả ngày chỉ là ăn chơi phóng túng, người ta nói chơi gái chơi đến gây bị tê, Chu Ân Vũ cảm thấy chân bị tê vẫn chưa thấy đã, chết ngay ở trên bụng của phụ nữ, thật là mất mặt cả gia đình, toàn bộ diện mạo của Lâm Hà đều bị hắn làm cho xấu hổ!

Có gã thanh niên xúc động nói.



Câu nói này của y, kéo theo nhiều ngươi phụ họa, một người đàn ông lớn tuổi híp mắt, nói:

- Ai, các cậu nói Phó chủ tịch huyện Chu Ân Vũ đều làm chuyện như vậy, bí thư và chủ tịch của huyện chúng ta ngày ngày đều ung dung à.



- Đó là đương nhiên, nếu để tôi nói, Chu Ân Vũ căn bản không coi là lợi hại, chỉ là kém may mắn thôi! Những cán bộ đó lại không chơi gái không đánh bạc? Không có người nào là không dính đến chuyện đó cả? Chỉ có điều không nói ra mà thôi!

Có người tiếp lời nói, giọng điệu chắc như đinh đóng cột.



Tiếp theo, lời nói của mọi người càng ngày càng sâu sắc, sau đó, lại thuận miệng nói đến thân thể người con gái. Mọi người cả già trẻ, nói đến phụ nữ, chỉ có đàn ông mới có thể hiểu được tiếng cười tràn ngập trong đó, chủ đề câu chuyện đã đi quá xa so với lúc đầu, làm lệch cả phương hướng.



Trần Kinh cũng không muốn tiếp tục nghe những lời này, nhanh chóng ăn một chút đồ, ăn cơm xong tự mình châm cho mình một điếu thuốc, đang thật sự suy nghĩ mình nên làm thế nào!



Hắn cảm thấy rất mờ mịt, không biết nên bắt tay từ đâu, nếu tình huống gì đó không nắm bắt được, đã đi ngược lại với mong muốn lúc đầu của Ngũ Đại Minh đã giao cho mình đến đây, nhưng nếu đi đoán mò tình thế, nên bắt đầu từ đâu?



Hắn nghĩ đến việc chia nhà máy máy kéo Lâm Tinh, ở đó tình hình như thế nào, ở đó có truyền đi mạnh mẽ tin tức của Chu Ân Vũ không?



Nghĩ đến đây, Trần Kinh dường như không có nhiều điều do dự nữa, đứng dậy tính tiền bữa sáng, bèn gọi một chiếc xe, chạy thẳng đến nhà máy máy kéo Lâm Tinh….