Quan Sách
Chương 288 : Đêm nói chuyện với mỹ nữ!
Ngày đăng: 11:11 18/04/20
Phương Uyển Kỳ uống rượu rất hào sảng, nhưng vài ly rượu vào bụng, trên mặt cô nổi rặng mây đỏ, đã ngấm men say.
Phương Uyển Kỳ bình thường khá phóng khoáng, có anh khí, thiếu đi sự quyến rũ của phụ nữ. Nhưng sau khi uống rượu, có chút mê ly, cả người cô cảm tính hơn, nói chuyện càng nhiều!
Trần Kinh lo lắng cô uống quá nhiều, nói:
- Được rồi, Phương tổng! Hôm nay uống nhiều như vậy đủ rồi, uống nữa sẽ say!
Phương Uyển Kỳ lắc đầu, nói:
- Anh là đại lão gia, một chút rượu như vậy tính là gì? Chúng ta lại uống!
Tâm trạng Phương Uyển Kỳ rất nặng nề, điều này khiến cho Trần Kinh kinh ngạc, hắn không rõ, người giống như Phương Uyển Kỳ sinh ra là chìa khóa vàng, trên tay có nhiều tài nguyên như vậy, còn có chuyện gì đáng để cô mất mát như vậy, chỉ vì thất bại trong cạnh tranh chức Trưởng ban sao?
Phương Uyển Kỳ tự rót tự uống, lại uống thêm một chén, cô híp mắt nhìn Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, anh theo Ngũ Đại Minh lâu như vậy, anh có hiểu ông ấy không? Năm đó chuyện ông ấy ở Hành Châu, anh biết bao nhiêu?
Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Hoàn toàn không biết gì cả!
Phương Uyển Kỳ đắc ý cười cười nói:
- Tôi chỉ biết như vậy, anh có chút đần độn. Năm đó ở Hành Châu, phê cánh đấu tranh rất kịch liệt, lúc ấy Ngũ Đại Minh tuổi trẻ khí thịnh, căn bản không có đem sự đấu đá đó để trong mắt.
- Thời điểm ấy Liêu gia kinh hệ, còn có chúng ta tây bắc nhất hệ đều ở Hành Châu thâm căn cố đế, Ngũ Đại Minh không biết phân biệt, cố tình phải làm, cuối cùng mâu thuẫn trở nên gay gắt, mới có một lần kịch liệt rung chuyển kia! Cái thời điểm ấy, anh tôi cũng không biết chuyện này, sự kiện kia không chỉ có chấn động tỉnh Sở Giang, hơn nữa còn chấn động thủ đô!
- Ngũ Đại Minh một Chủ tịch thành phố cấp ba nho nhỏ, lại có thể làm ra chuyện chấn động thủ đô, chuyện ấy, ông ấy rất đáng khâm phục!
Phương Uyển Kỳ giọng điệu có chút cảm thán, chuyện vừa chuyển cô nói:
- Phe phái tranh đấu, đây là trong quan trường vĩnh viễn không thể tránh được, phe phái vì chèn ép người, lôi kéo người, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào . Tục ngữ nói, một hảo hán ba nhóm người, mỗi người tại cái vòng tròn này đều không có khả năng cô lập tồn tại, người cùng chung chí hướng, tỉnh táo cùng thương tiếc, chí bất đồng người, không cùng mưu tính.
- Mà đều là người gian trá, cấu kết với nhau làm việc xấu, các loại người, muôn màu muôn vẻ.
Nhân tính liền là như vậy, có người thành công không được, còn phải cường điệu là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Giống như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thành công, càng có thể lộ rõ này năng lực phi phàm.
Có người ở mỗi cái lĩnh vực ra thành quả, không dám nhờ giúp đỡ, thường thường sẽ đem khó khăn vô hạn khuyếch đại, giống như không làm như vậy, sẽ không thể lộ rõ người nào đó công tích vĩ đại.
Người trong nước tính anh hùng gây chuyện, Trần Kinh trước kia cũng thích nghe loại tiết mục ngắn và chuyện xưa này, cảm thấy đặc biệt đã nghiền.
Ngay tại lúc hắn vừa mới tham gia công tác, cũng đặc biệt thích mấy thứ này, nhất là khâm phục vị nào từ vị trí thấp phấn đấu, y dựa vào chính mình cố gắng đi bước một thành công.
Nhưng từng trải tăng lên, góc độ Trần Kinh nhìn vấn đề cũng lặng yên biến hóa, một người vĩnh viễn không cần tự cho là thanh cao, cái loại tâm tính này trở ngại không chỉ thành công của mình, người làm quan, cái loại tâm tính này khả năng cản trở chính là con đường làm giàu phát tài của mấy chục triệu dân chúng.
- Anh đang cười nhạo tôi?
Phương Uyển Kỳ chọn mi nói, cô ánh mắt sáng quắc nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh cả kinh, vội vàng lắc đầu nói:
- Ai châm biếm cô? Cô tâm tình không tốt, tôi cùng cô uống rượu mà thôi, như thế nào lại thành châm biếm cô?
Phương Uyển Kỳ lắc đầu, nói:
- Anh muốn gạt tôi, tôi tin tưởng hai mắt của mình!
Trần Kinh nói:
- Cô thích nghĩ như thế nào liền nghĩ vậy đi! Chỉ có điều tôi cảm thấy, tính cách của cô chính là làm theo ý mình, nếu là làm theo ý mình, tại vì sao phải để ý dựa vào lực lượng gia tộc sau lưng hay không?
- Thiên hạ to lớn, tôi có thể đi được, mọi việc, tôi muốn như thế nào liền làm như thế ấy, không cần chịu người khác ràng buộc, không phải là tự nhiên, phóng khoáng sao? Lại cố ý cho chính mình một khuôn sáo sao? Càng không cần phải vì chuyện lông gà vỏ tỏi khiến cho cảm xúc rất thấp, còn cần mượn rượu đến tiêu sầu!
Phương Uyển Kỳ nâng một chén rượu, bị Trần Kinh nói những lời này có chút ngây ngốc, qua thật lâu, cô nói:
- Cùng anh nói chuyện, tôi còn được lợi nhiều hơn. Xem ra trước kia tôi thật sự có chút xem thường anh, bản lĩnh của anh không chỉ là viết văn, còn ở trong tư tưởng của anh nữa. Tôi lần này tới Đức Cao cũng không hối hận đâu, rất đáng giá!