Quan Sách

Chương 292 : Bỏ của chạy lấy người?

Ngày đăng: 11:11 18/04/20


Trần Kinh từ chỗ Ngũ Đại Minh thu được khá nhiều tư liệu liên quan đến nhà máy máy kéo Lâm Tinh, hắn nuốt cả quả táo nhìn một lần, đại khái đối với tình hình nhà máy máy kéo Lâm Tinh cũng hiểu biết.



Nếu muốn tiếp tục lý giải tình hình nhà máy, theo tư liệu khó có thể nhìn ra cái gì , chỉ có thể đi tiếp xúc người.



Trần Kinh tiếp xúc người đầu tiên là kỹ sư trưởng kỹ thuật sản xuất ô tô nhà máy máy kéo Lâm Tinh, người này gầy gầy, cái trán nhô ra, diện mạo rất cổ quái, tên là Đinh Mậu Dương.



Đinh Mậu Dương cũng có quan hệ với Ngũ Đại Minh, coi như là bị Ngũ Đại Minh lôi kéo, luôn luôn thông báo tin tức cho Ngũ Đại Minh.



Trần Kinh lúc gặp y, Đinh Mậu Dương sắc mặt thật không tốt, nói:

- Ngũ Đại Minh làm cái gì vậy? Như vậy không phải rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc) sao? Không cấp chúng ta Lâm Tinh trợ giúp, chúng ta còn có thể chống đỡ bao lâu? Nếu toàn bộ nhà máy suy sụp, nhiều công nhân viên chức như vậy thất nghiệp, tôi chẳng phải thành tội nhân?



Đinh Mậu Dương vừa nói chuyện, một đôi con người đen bóng vừa hướng mặt Trần Kinh, xem vẻ mặt kia của y, rõ ràng chính là ngại Trần Kinh rất trẻ, có chút chướng mắt.



Trần Kinh lúc trước chỉ biết này, Đinh kỹ sư trưởng có chút khó đối phó, đối mặt Đinh Mậu Dương chất vấn, hắn cũng không vôi. Chỉ có điều giải thích cho y, nói bí thư lần này rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc), chính là muốn cho lãnh đạo nhà máy máy kéo Lâm Tinh một liều thuốc mạnh, làm cho bọn họ chân chính cảm giác được nguy cơ.



Có nguy cơ, bọn họ lẫn nhau ích lợi lại không nhất trí, tự nhiên sẽ có mâu thuẫn và xung đột, cứ như vậy, phần tử không hợp pháp từ nội bộ bắt đầu tan rã, như vậy, giải quyết vấn đề nhà máy máy kéo Lâm Tinh, thời cơ sẽ chín muồi.



Đinh Mậu Dương có chút giật mình nhìn Trần Kinh, khóe miệng co rút nói:

- Nói so với hát nghe còn hay hơn, tôi như thế nào tin tưởng cậu?



Trần Kinh lắc đầu, nói:

- Anh có tin hay không tôi đều không quan hệ, anh không phải nơi nơi tuyên truyền giảng giải tin tức nhà máy máy kéo Lâm Tinh sao? Anh có thể cùng bọn họ tuyên truyền giảng giải, sẽ không thể cùng tôi giảng giải? Hay là anh cũng lo lắng bước rập khuôn theo Chu Ân Vũ?



Đinh Mậu Dương có chút thẹn quá thành giận, nói:

- Chu Ân Vũ là cái gì vậy? Hắn là chính mình không có tính cảnh giác, tôi có thể so cùng hắn sao? Nhưng thật ra người trẻ tuổi như cậu, nơi nơi hỏi thăm sự tình Lâm Tinh, tâm trí lại phải không chín chắn, đến lúc đó kinh động hấp dẫn, bước theo Chu Ân Vũ rất có khả năng.



Trần Kinh nhìn Đinh Mậu Dương giống một đầu sư tử phẫn nộ, trong lòng âm thầm buồn cười. Ngũ Đại Minh nói không sai, Đinh Mậu Dương thư sinh khí phách, thích biện luận, người tuyệt đối ngay thẳng.
- Thiệu tổng!



Mãn Diên Ba nhìn Thiệu Hồng Ngạn liếc mắt một cái, không có lên tiếng, Thiệu Hồng Ngạn hướng mấy người kia khoát tay nói:

- Đi, đi, tôi và Phó Trưởng ban thư ký có chuyện cần nói, các người đều đi trước đi!



Mấy người cả trai lẫn gái vừa thấy Thiệu Hồng Ngạn sắc mặt không tốt, đều đứng dậy hướng cửa đi ra, trong chốc lát, không còn ai trong phòng!



Thiệu Hồng Ngạn trên mặt gượng cười, nói:

- Mãn Phó Trưởng ban thư ký, quấy rầy của hưng phấn chơi bài của cậu, ngại ngùng!



Mãn Diên Ba cười ha hả, sắc mặt có chút khó coi. Thiệu Hồng Ngạn trên mặt tươi cười dần kiềm chế, nói:

- Lão Mãn, có chuyện này tôi nói với cậu, vị trí giám đốc nhà máy máy kéo Lâm Tinh, tôi làm không được. Cậu đi báo cho phó bí thư Phương, tôi sắp tới sẽ từ chức!



Mãn Diên Ba cả kinh, nói:

- Lão Thiệu, anh làm cái gì vậy? Nghĩ muốn bỏ của chạy lấy người? Anh này không phải đá hậu sao?



Thiệu Hồng Ngạn gân cổ, nói:

- Tôi đá hậu thì thế nào? Ngũ Đại Minh kìm kẹp chết nhà máy Lâm Tinh của chúng ta, tôi một phân tiền không có, một cái bát lớn như vậy có thể thay đổi là thay đổi được sao? Hiện tại mấy ngàn người há mồm chờ tôi, tôi cũng không phải Tôn Ngộ Không, có thể biến ra tiền?



- Chúng ta làm xí nghiệp là tàn khốc như thế, không có tiền, sẽ không có người làm việc , sống cũng chưa phạm người, giám đốc như tôi này còn có cái giá trị tồn tại gì?



- Việc này tôi không dám hứa hẹn với anh, tôi phải đi báo cáo!

Mãn Diên Ba nói.



Thiệu Hồng Ngạn nhíu mày nói:

- Cậu phải báo cáo khẩn trương lên, đừng thất thần, lửa cháy đến nơi, cậu còn ngẩn ngơ cái gì?