Quan Sách
Chương 300 : Nắm cục diện trong tay!
Ngày đăng: 11:11 18/04/20
Trần Kinh không muốn gặp Phương Liên Kiệt, nhưng người lần này đại biểu quân đội đến đây đưa Thiệu Băng Oánh đi lại chính là cậu ta.
Lúc thấy Phương Liên Kiệt, Trần Kinh đúng thật rất bất ngờ, Phương Liên Kiệt không phải sư đoàn trưởng quân dự bị sao? Chuyện của quân kỷ ủy (Ủy ban kỷ luật quân đội) có quan hệ gì với y chứ ?
Hắn gọi điện thoại đến chỗ Phương Uyển Kỳ hỏi thăm tình huống. Phương Uyển Kỳ trả lời rất trực tiếp, không để cho cậu em ruột chút mặt mũi nào. Cô nói với Trần Kinh, sau khi Phương Liên Kiệt xuống cơ sở bộ đội, vì không biết tạo mối quan hệ nên khiến cho quan hệ với đồng sự rất căng, không ở sư đoàn quân dự bị tiếp được nữa.
Sau đó không còn cách nào khác, đành điều tạm y đến đơn vị sư trực, giao cho toàn việc vặt giống như vậy cả, mục đích chính là cho y đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm!
Trần Kinh sau khi biết rõ chuyện của Phương Liên Kiệt thì trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Vị tiểu Thái Tử này cao cao tại thượng thành thói rồi, ở cơ sở có chút không thích hợp nổi!
Đừng nói là ở trong quân, cho dù là ở chính đàn thì ngay cả cán bộ bên trên nếu không có quan hệ tốt với đồng sự, lại không được lòng cấp dưới, vậy thì rất khó sống qua ngày. Ở quân đội thì lại càng khó khăn hơn, muốn tạo uy vọng ở trong quân đội mà năng lực bản thân không đủ, không dám hòa mình xâm nhập với nhân viên cở sở thì muốn sống yên thật chẳng dễ dàng.
Sự thật chứng minh, lần gặp Trần Kinh này khí thế của Phương Liên Kiệt đã yếu đi rất nhiều, so với kẻ hống hách trước kia quả thực giống như đã thành một người khác vậy.
Nhưng Trần Kinh ngỏ ý mời y uống một chén, y lại biểu hiện kiêu ngạo , nói:
- Uống cái gì mà uống, quân vụ trong người, uống rượu vào không phải sẽ hỏng chuyện sao?
Trần Kinh híp mắt nói:
- Chỗ chúng tôi đây có cái quy củ, không uống rượu không giao người. Tôi để cậu trở về tay không, cậu có thể báo cáo kết quả công tác sao đây ?
Phương Liên Kiệt nhướng mi lên, trên mặt liền biểu lộ tức giận, Trần Kinh nói:
- Nhập gia tùy tục, đừng luôn lấy mình làm trung tâm, đi tới địa phương thì phải tôn trọng quy củ ở địa phương. Nói thật một câu, mời cậu uống rượu, đó cũng là sự tôn trọng của địa phương đối với quân đội đóng quân trên địa bàn!
Phương Liên Kiệt lạnh lùng cười, nói:
- Anh có thể đại biểu địa phương sao ? Anh mắc bệnh quan liêu hả!!!
Trần Kinh cười ha hả, trong lòng âm thầm lắc đầu, khó trách tiểu tử này bị xa lánh cả trong quân ngũ, chỉ riêng cách này nói chuyện nóng nảy này cũng đã khiến cho người ta ăn không tiêu rồi. Như thế người ta không xa lánh y mới lạ đấy ?
Trần Kinh nói:
- Đây đều nhờ bí thư có cách lãnh đạo!
- Cậu thôi thì đừng tâng bốc tôi nữa!
Ngũ Đại Minh xua tay nói,
- Được rồi, cậu xem xem lễ hội trà mà phía Tu Mai muốn làm này đi, thử cho ý kiến xem!
Trần Kinh tiếp nhận tài liệu từ trên tay Ngũ Đại Mình, trong lòng có một loại thoải mái nói không nên lời.
Ngũ Đại Minh nói cục diện dịu đi, quả là rất có đạo lý. Đoạn thời gian trước, Thiệu Hồng Ngạn lấy việc từ chức mà uy hiếp khiến Ngũ Đại Minh phải chịu một áp lực rất lớn, hơn nữa, công nhân viên chức ở trong nhà máy máy kéo Lâm Tinh cũng bị người xúi giục, rất xao động bất an, thậm chí còn nổi lên muốn làm bãi công, tiến triển không tốt khả năng còn có thể dẫn phát một lần quan dân đại xung đột!
Nhưng, hiện tại Trần Kinh túm được Thiệu Băng Oánh, tạo thành một lần rút dây động rừng thật lớn, khiến cho Thiệu Hồng Ngạn cả kinh không nhẹ. Gã đã bất chấp âm mưu quỷ kế mà bắt đầu lo lắng vì an nguy bản thân mà nghĩ cách!
Điều này đối với Ngũ Đại Minh mà nói là một cơ hội rảnh hơi rất lớn, có lần nghỉ giữa hiệp này, việc khống chế cục diện về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
Tiếp nhận tài liệu về lễ hội trà từ trong tay Ngũ Đại Mình, trong lòng Trần Kinh liền hiểu được đối với chuyện của Thiệu Hồng Ngạn và Lâm Tinh mình làm đến bước này là đủ rồi, sự tình phía sau hết thảy đều phải do Ngũ Đại Minh tự mình nắm giữ!
Mà đối với lễ hội trà, Trần Kinh cũng sớm biết rằng, đây là hoạt động lớn đầu tiên sau khi Mã Bộ Bình đảm nhiệm Tu Mai.
Mục đích chỉ là thúc đẩy sản phẩm trà Tu Mai nổi tiếng được, nâng cao hình tượng Tu Mai với bên ngoài, mang Tu Mai tiến thêm một bước, đặt thêm nền móng.
Ngũ Đại Minh đem tài liệu này giao cho mình, đương nhiên là hy vọng mình có thể vạch ra được một kế hoạch cho Tu Mai.
Trước mắt, ở phương diện phát triển kinh tế của thành phố Đức Cao, Ngũ Đại Minh nắm chắc hai điểm, một là Tu Mai, điểm còn lại là Tiền Hà.
Tiền Hà đại biểu cho phát triển thành thị, Tu Mai đại biểu cho phát triển nông thôn, hai nơi này phát triển là hai cái cọc tiêu chung cho toàn nông thôn và thành thị phát triển, đây là chuyện Ngũ Đại Minh thường xuyên nhấn mạnh.
Mặc kệ cục diện phức tạp thế nào, mặc kệ chính trị đấu tranh kịch liệt cỡ nào, mặc kệ mâu thuẫn bên trong bùng nổ ra sao, thì phát triển kinh tế tuyệt đối không thể có chút dao động, đó là đường biên ngang mà Ngũ Đại Minh đã đặt ra. Phát triển kinh tế lúc nào cũng không được buông lỏng, phân công đề bạt cán bộ hết thảy đều phải lấy chỉ tiêu phát triển kinh tế làm mấu chốt, đó là quan niệm dùng người của Ngũ Đại Minh.