Quan Sách

Chương 31 : Ăn cơm với mỹ nữ

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Hương trà tỏa ra bốn phía.



Tiểu mỹ nữ rất biết cách nói chuyện nha



- Làm quen một chút,tôi gọi là Đỗ Thanh,anh có phải là thần tượng mà mọi người vẫn đồn đại không,có nhiều người rất sùng bái anh nha !

Cô gái híp mắt lại,nhìn Trần Kinh với ánh mắt lộ rõ vẻ cân nhắc và một chút ý vị.



- Xin chào!Cô cũng rất được!

Trần Kinh đáp lại.



- Anh mới 25 tuổi,có rất nhiều người nói gia đình anh có bối cảnh đặc biệt cứng rắn, có đúng như vậy không?

Đỗ Thanh hỏi có chút bát quái.



- Đúng vậy!

Trần Kinh cười gật đầu.

- Ba mẹ tôi đều là giáo sư,ông nội tôi cũng là giáo sư.Theo cô bối cảnh như thế này có được coi là cứng rắn không?



- Giáo sư?

Đỗ Thanh nhíu mày :

- Vậy cũng không phải là cứng rắn a, đúng là xã hội có nhiều người thích nói hươu nói vượn!



Trong lúc Đỗ Thanh nói chuyện, Kim Lộ vẫn mỉm cười. Bởi vì nói đến nghệ thuật uống trà, pha trà, thêm trà đều do cô làm. Đôi tay thon dài,trắng nõn của cô với những động tác tao nhã ,linh hoạt kết hợp với thái độ bình tĩnh,khí chất mỹ mạo tạo ra vị trà so với những vị trà bình thường đều phải thơm hơn một chút.



- Kim tổng tay nghề thực rất giỏi. Hương vị của trà này so với vị trà bình thường ngon hơn rất nhiều!

Trần Kinh khen ngợi.



- Vậy anh còn chưa uống?

Đỗ Thanh than thở nói: - Tôi có thể nói cho anh biết ,nhìn khắp Lễ Hà,những người muốn uống trà của chị tôi pha phải xếp hàng từ đây cho tới tận Thành tây.



- Nha đầu này !

Kim Lộ giận dữ,tay run lên sơ ý đánh rơi cái chén trên bàn trà.



Trần Kinh cẩn thận mân mê chén trà, trong lòng cân nhắc ,kín đáo nhìn người phụ nữ trước mặt này. Người phụ nữ này rất đẹp, phong tình vạn chủng, điểm này không thể nghi ngờ.



Nhưng có thể ở ngay tại địa phương như Lễ Hà mà kinh doanh một Nhà hàng vào loại cao cấp nhất thì không thể là một phụ nữ đơn giản .



Vì vậy,đối với phụ nữ Trần Kinh đơn thuần chỉ là thưởng thức.Thực tế, như vậy cũng khá tốt ,ít nhất là việc đối phó với phụ nữ không có nhiều kinh nghiệm.Đối mặt với một người phụ nữ đặc biệt như vậy,tại thời điểm này hắn có thể bình tĩnh được.
Ăn bữa cơm cũng không nói chuyện nhiều lắm.



Dù sao, Trần Kinh và Kim Lộ cùng Đỗ Thanh mới bắt đầu nhận thức, mọi người đều trẻ tuổi, nhưng chân chính trở thành bạn bè, không thể trong thời gian ngắn tiếp xúc.



Trần Kinh đã qua tuổi sung mãn ảo tưởng như cô gái này, Kim Lộ phong tình vạn chủng thật sự khiến bất kỳ người đàn ông nào kiềm chế, nhưng Trần Kinh hiểu rõ khoảng cách thân phận giữa mình và đối phương, cho nên, đối mặt với Kim Lộ, hắn vẫn duy trì bình tĩnh, ít nhất là ở bề ngoài.



Về phần Đỗ Thanh, Trần Kinh coi cô là đứa trẻ.



Tuy rằng độ tuổi sinh lý của hai người không hơn kém nhiều, nhưng tâm lý, Trần Kinh cảm thấy mình và cô bé không phải là người cùng thế hệ.



Có lẽ sau vài năm lăn lộn trong xã hội, Đỗ Thanh sẽ nhanh chóng trưởng thành, nhưng cũng là chuyện sau này, không phải chuyện hiện tại.



Lúc ăn uống có uống chút rượu, sau khi uống rượu hai má Kim Lộ đỏ ửng, đôi mắt như nước linh động, lại như sương mù mông lung, quả nhiên quyến rũ tới cực hạn.



Trần Kinh trong nháy mắt, trong lòng rất kích động, rất muốn ôm chầm đối phương để yêu thương. Trần Kinh hiểu rõ, loại kích động này và lý trí không liên quan, đây làm kích động dục vọng chân thật và nguyên thủy nhất của con người.



Ăn cơm xong, Kim Lộ tất nhiên không chấp nhận Trần Kinh mời khách.



Lúc ấy, Trần Kinh cũng không nói nhiều, cùng Đỗ Thanh nói, hôm nay ăn cơm xem như nhận thức, về sau mọi người gặp mặt thì coi như bạn bè.



Đỗ Thanh đối với Trần Kinh nói hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ, cô gái này còn đơn thuần giống như tờ giấy trắng.



Nhưng đối với Kim Lộ, trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất phức tạp, bởi vì nghiêm túc mà nói, hắn và Kim Lộ là người thuộc hai thế giới.



Cuộc sống hai người cơ bản là hai đường thẳng song song, ăn bữa cơm, chỉ là hai đường thẳng giao nhau tại một điểm, qua bữa cơm này, hai người sẽ lại sống cuộc sống hoàn toàn bất đồng.



Trọng yếu hơn là, trong lòng Trần Kinh so với ai cũng rõ ràng hơn, nam nữ hơn kém nhau 2 tuổi, không thân chẳng quen, không phải bạn học hay đồng sự, tình huống trở thành bạn bè gần như là không có khả năng.



Nhà hàng Kim Ngọc hôm nay rốt cuộc Trần Kinh cũng biết đến, không hổ là nhà hàng số một số hai Lễ Hà, phục vụ đều có thể so với nhà hàng thành phố, Kim Lộ một người phụ nữ có thể một mình kinh doanh một nhà hàng như vậy, Trần Kinh cảm thấy tự thẹn.



Nhìn nhà hàng Kim Ngọc, Trần Kinh không khỏi cảm thán trong lòng “Bách vô nhất dụng thị thư sinh”(trong trăm chỉ dùng được một thư sinh).



Hắn từ chối đề nghị của Kim Lộ đưa hắn về, hắn một mình về nhà, từ nhà hàng Kim Ngọc đến Đông Thành, hắn dựa vào bờ sông mà đi. Nhìn dòng sông uốn lượn, nước sông Lễ Hà xanh biếc dập dềnh, nhà văn Trần Kinh lại đa sầu đa cảm.



Khát vọng là gì? Lý tưởng là gì? Giấc mơ ở đâu? Những điều đó làm người ta nhiệt huyết sôi trào, hiện tại vấn đề phức tạp bất đắc dĩ lại làm suy nghĩ hắn bay tán loạn...