Quan Sách

Chương 312 : Nuôi tiểu nhân

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


Ngũ Đại Minh từ tỉnh thành trở về mang theo một tin vui.



Cục du lịch tỉnh đã chính thức trình báo hạng mục khai thác du lịch quốc gia địa danh du lịch đặc sắc Đức Cao. Lần này cục trưởng Lã của cục du lịch tỉnh đích thân tới thủ đô xử lý thỏa đáng chuyện này, từ sang năm bắt đầu, việc đầu tư tài sản du lịch Đức Cao sẽ bước vào một quỹ đạo mới.



Ngoài ra, để củng cố cơ sở thành thị của Đức Cao, để tạo điều kiện khai thác đặc sắc du lịch về sau, Tỉnh thành rất coi trọng chuyện xây dựng Đức Cao.



Sở xây dựng tỉnh lại bỏ ra số tiền chuyên cho Đức Cao dùng làm kinh phí xây dựng, đô thị,mà lần này Đức Cao xây dựng đô thị, ngoài việc phát triển khu mới, kế hoạch cải tạo ngoại thành cũng được tỉnh chú trọng. Bí thư tỉnh ủy rõ ràng tỏ thái độ hy vọng đảng ủy thành phố Đức Cao và Uỷ ban nhân dân thành phố có thể có một tư tưởng thống nhất, phải làm tốt công tác xây dựng thành phố Đức Cao.



Ngũ Đại Minh mang theo tin đó về, sau đó triệu tập cuộc họp với Thành Uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, trong cuộc họp, Ngũ Đại Minh miêu tả lại kế hoạch phát triển Đức Cao một lần, lần này kế hoạch mà Ngũ Đại Minh miêu tả lớn hơn bất cứ kế hoạch nào ông ta từng miêu tả trước đây, làm chấn động lòng người.



Trong lòng ông vẫn luôn có một giấc mơ biến Đức Cao thành cửa ngõ lớn của phía bắc tỉnh Sở Giang, giấc mơ này đã sắp thành hiện thực. Hơn nữa không chỉ vậy, ánh mắt Ngũ Đại Minh thậm chí còn hướng về vùng trung nguyên. Câu cuối cùng của Ngũ Đại Minh rất hào sảng, nói muốn biến Đức Cao thành một trong những khu du lịch lớn nhất trung nguyên, trở thành một hòn minh châu rực rỡ nhất trung nguyên.



Những lời cuối cùng này là do lúc viết tài liệu Trần Kinh hưng phấn quá nên tự mình thêm vào.



Không ngờ Ngũ Đại Minh vẫn nói nguyên xi, dựa theo lời của Trần Kinh viết, liền nâng cao mục tiêu của Đức Cao lên gấp nhiều lần. Không nghi ngờ gì nữa, dã tâm muốn bá chủ trung nguyên của Ngũ Đại Minh đã tạo nên một ảnh hưởng tích cực tới các giới xã hội ở Đức Cao.







Một trận phong ba qua đi, Trần Kinh có cơ hội thảnh thơi.



Thật vật vả mới có một cơ hội tan làm một cách bình thường, gặp Thẩm Tiểu Đồng ở đầu cầu thang.



Thẩm Tiểu Đồng nhìn thấy Trần Kinh, rất vui sướng, không nhịn được nói mát vài câu, nói gì mà rốt cuộc cũng thấy Trần Kinh lộ diện, cô còn tưởng Trần Kinh không còn ở đây nữa.



Cô còn nói có phải Trần Kinh trốn tránh cô, sợ cô ăn chực.



Thẩm Tiểu Đồng nói gì, Trần Kinh cũng gật đầu thừa nhận, cuối cùng cô cũng lộ ra mục đích thật, nói:



- Không được, hôm nay anh phải làm đồ ăn ngon mời tôi, ngày nào tôi cũng ở ngoài, ăn chắn lắm rồi, hôm nay anh nên khao tôi.



Trần Kinh không còn cách nào khác đành đồng ý.



Đối với Thẩm Tiểu Đồng, Trần Kinh tiếp xúc lâu rồi, đánh giá cô cũng không tệ lắm.



Cô gái này có chính kiến, có lòng phấn đấu cho sự nghiệp, cũng cố gắng tự lập vươn lên.




Thẩm Tiểu Đồng nhìn bộ dạng Hầu Lâm, liền biết trong đầu anh ta nghĩ gì, cô nói vang:



- Anh không cần suy đoán linh tinh, Trần Kinh là…anh trai tôi, chúng tôi quen nhau từ hồi ở Lễ Hà…



Hầu Lâm ngượng ngùng liên tục gật đầu nói:



- Vâng…là quen biết lâu rồi.



Hầu Lâm bật cười ha hả, vẻ mặt căn bản không tin, ánh mắt lại liếc nhìn Thẩm Tiểu Đồng. Phía dưới cô mặc một cái quần bò bó sát nổi bật dáng người, bên trên mặc một cái áo rộng thùng thình thoải mái, cái áo đó căn bản không che giấu được bộ ngực đầy đặn của cô.



Lúc này dáng người chuẩn cùng với khuôn mặt xinh xắn, lại thêm làn da trắng nõn, người phụ nữ như vậy mới đúng là hoàn hảo.



Đáng tiếc, Trần Kinh nhanh chân đến trước rồi, Hầu Lâm nghĩ thầm thảo nào mình dùng nhiều thứ để dụ dỗ như vậy cũng không có tác dụng gì, hóa ra bị người ta coi là kẻ ngốc rồi.



Hầu Lâm đến, Trần Kinh cũng không nấu cơm nữa, ngồi trên sô pha thản nhiên nói:



- Chủ tịch Hầu, vô sự không tới điện tam bảo, có chuyện gì thế?



Hầu Lâm hơi xấu hổ, từ sau khi mảnh đất đó tới tay, anh ta không liên lạc gì với Trần Kinh.



Bởi vì anh ta biết Trần Kinh sẽ không đồng ý giao mảnh đất đó với giá bình ổn, anh ta bàn với Hầu Quan Trung, liền trực tiếp tìm tới Dịch Tiên Bình, đánh một quá bóng gần.



Kỳ thật, Dịch Tiên Bình có thể dễ dãi như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của hai anh em họ, có thể có được mảnh đất với giá thấp, họ đương nhiên vui mừng.



Hôm nay anh ta tìm Trần Kinh cũng là vì chuyện đất đai, tới để đả thông tư tưởng Trần Kinh.



Trần Kinh vì chuyện này mà bị Uỷ ban kỉ luật điều tra, trong thời gian điều tra họ không dám động tĩnh gì, hiện tại sự việc qua rồi, mới đến nhà hỏi thăm.



Từ vẻ cung kính trên mặt Hầu Lâm, thực ra trong lòng có vẻ đắc ý, Trần Kinh có thể cẩm nhận ra được.



Chuyện đất đai có thể yên ổn, anh ta cũng đâu có để ý chuyện này liên lụy tới bao nhiêu người.



Trong mắt họ, Trần Kinh cũng tốt, hay là Dịch Tiên Bình cũng tốt, hay là lãnh đạo Quận ủy và Uỷ bạn nhân dân quận Tiền Hà cũng tốt, đó đều là quân cờ, đều phục vụ cho việc kinh doanh của họ. Có thể dùng tới, vậy họ sẽ nịnh bợ, một khi gặp chuyện không may, họ có thể trốn được bao xa thì sẽ trốn…