Quan Sách

Chương 33 : Có người mời khách

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Phạm Triết - cháu trai của chú Từ bước vào Phòng Lâm nghiệp, Trần Kinh cũng chẳng giấu giếm gì, Phòng Lâm nghiệp hiện giờ đang thiếu nhân tài, Pham Triết lại tốt nghiệp chính quy chuyên ngành cây giống trường Đại học Lâm nghiệp, hơn nữa lại thông qua một cách thuận lợi cuộc sát hạch của Phòng Nhân sự.



Trần Kinh trực tiếp đến hỏi thăm Đường Liên, yêu cầu Đường Liên sắp xếp Phạm Triết vào trạm công tác giống cây rừng.



Nhắc tới Đường Liên, trong đó vẫn còn có chuyện.



Đối với việc Trần Kinh đảm nhận chức Phó phòng thường trực, Phó bí thư Đảng, Đường Liên lại là người không bằng lòng nhất. Y có kinh nghiệm lý lịch hơn Trần Kinh, quan hệ xã hội cũng rộng hơn Trần Kinh, Trần Kinh dựa vào cái gì mà trèo lên đầu y cơ chứ?



Chính là nhờ danh tiếng của Trần Kinh ở vụ Bình Động và Hà Tây ư?



Ý thức đấu tranh chính trị của Đường Liên rất mạnh, thủ đoạn và phương pháp đều có, nhưng năng lực phán đoán tình hình thì vẫn còn kém.



Y nghĩ rằng, Trần Kinh đảm nhận chức Phó phòng thường trực, hơn nữa cấp trên rõ ràng muốn Trần Kinh phụ trách những công việc hàng ngày ở Phòng Lâm nghiệp, trong lòng Lâm Trung Tắc chắc chắn không hài lòng, chắc chắn có nhiều xúc cảm nhất.



Cho nên, Đường Liên là cánh tay mà Lâm Trung Tắc tin tưởng nhất, cứ ba ngày lại chạy đến chỗ Lâm Trung Tắc than phiền.



Cũng ngay cái ngày Trần Kinh sắp xếp Phạm Triết vào Phòng Lâm nghiệp, Đường Liên thừa cơ hội này chạy đến phòng làm việc của Lâm Trung Tắc, chỉ uống một ngụm trà rồi nói luôn:

- Trưởng phòng Lâm à, ngài xem xem tình trạng của Phòng Lâm nghiệp chúng ta bây giờ, có người muốn độc chiếm hết! Vấn đề nhân sự ngay từ đầu cũng chẳng hỏi ý kiến của tôi rồi nói thẳng là muốn sắp xếp người.



- Phòng Lâm nghiệp cũng chẳng là sân vườn của nhà ai cả, không phải ai muốn vào cũng vào được?



Lâm Trung Tắc nâng chén trà trắng sứ trong tay trầm ngâm uống trà, có chút không yên lòng. Gần đây ngoài việc y phải tham gia những hoạt động ngoại khóa, thì chủ yếu y đều ru rú trong nhà.



Bây giờ những việc lớn nhỏ của Phòng Lâm nghiệp đều do Trần Kinh nắm hết, còn Lâm Trung Tắc quản lý phương hướng chiến lược, đó chính là một câu nói suông, Phòng Lâm nghiệp này đã tuột khỏi tay y rồi!



Nhìn thấy Lâm Trung Tắc lặng thinh, Đường Liên đứng dậy tiến đến trước mặt y nói :

- Trưởng phòng Lâm, tôi thật không hiểu, Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp là ngài, Bí thư cũng là ngài, nhưng tại sao bây giờ cái gì cũng do Trần Kinh ra lệnh? Trong mắt anh ta có còn Trưởng phòng là ngài nữa không? Cả Phòng sao bây giờ chỉ có một mình Trần Kinh chỉ đạo?



Lâm Trung Tắc nheo mắt lại, dùng ánh mắt bình thản nhất nhìn ông Phó phòng có chút kích động đang đứng trước mặt mình, thật lâu sau, y thản nhiên cười nói:
- Khách quý của cô chúng tôi biết, chúng tôi không dọa anh ấy mà chỉ muốn biết một chút, chúng tôi đã ngưỡng mộ anh ấy từ lâu rồi!

Một cô gái mặc váy kẻ sọc nói, chủ động đưa tay ra và chào hỏi Trần Kinh.



Trần Kinh đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay, gật đầu nói:

- Xin chào!



Trong phòng cuối cùng cũng im lặng, Trần Kinh bình tĩnh ngồi xuống, vừa mới ngồi, hai thanh niên tay cầm cốc bia đến, cung kính nói:

- Trưởng phòng Trần, nếu không ngại cho tôi gọi anh là anh Trần nhé! Tôi Nhị Mao, anh ta là Vương Lâm, chúng tôi cả đời chưa phục ai, bây giờ chỉ phục anh Trần! Chúng tôi đọc sách không được, chỉ giỏi đánh nhau, nhưng bây giờ muốn làm cảnh sát, tôi có ý trêu Bang Điểu Mao của Trịnh Sảng kia...



- Chúng tôi hôm nay kính anh một cốc, chúng tôi uống cạn rồi, anh tùy ý...



Hai anh chàng mỗi người đã uống hết cốc bia, sớm đã có người nhét vào tay Trần Kinh một chén rượu, Trần Kinh cũng uống một hơi cạn sạch, trong người bỗng chốc nóng dần lên.



Trần Kinh dường như ngay tại thời điểm uống hết chén rượu, bỗng chốc trở thành trung tâm của mọi người.



Đối mặt với nhiều người kính rượu như vậy, Trần Kinh làm sao có thể trụ được, cũng may dù sao hắn cũng có kinh nghiệm thử thách, trong khoảnh khắc, Đỗ Thanh đâng đứng bên cười hì hì liền kéo hắn ra nói:



- Các vị, mọi người đều là bạn của Đỗ Thanh, tôi hỏi mọi người Ban tổ chức ở chỗ nào, Ban tổ chức chính là Phòng ban đề bạt cán bộ. Sau này, Đỗ tiểu thư của chúng ta chính là lãnh đạo Ban tổ chức, mọi người không tranh thủ lúc này tạo mối quan hệ tốt với cô ấy thì còn đợi khi nào nữa?



- Yooo, hoo!



Lại có người hoan hô ồn ào, mấy người liền lập tức vây xung quanh Đỗ Thanh, Trần Kinh nhân cơ hội thoát ra ngoài.



Hắn xoa xoa cái bụng có chút phình ra, hơi ngà ngà say, nhìn nhóm người này ít hơn hắn có vài tuổi thôi, nhưng đầu óc không phải là một trang giấy trắng, trong lòng hắn rất phức tạp...



Ba năm nói ra thì rất ngắn, nhưng ba năm có thể biến đổi một con người.



Hắn của ba năm trước và đám thanh niên trước mặt này rất giống nhau, nhưng bây giờ, hắn đã là một vị Phó trưởng Phòng, từ một sinh viên tốt nghiệp đại học, đến Phó trưởng phòng một Phòng trăm người, đoạn hành trình này là một biến đổi lớn lao, Trần Kinh bây giờ chỉ có thể nhìn bóng dáng của mình trong quá khứ qua đám thanh niên kia