Quan Sách

Chương 36 : Lạt mềm buộc chặt

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Tỉnh Sở Giang, con sông lớn nhất tỉnh Sở Giang, đã chia tỉnh Sở Giang ra làm hai phần.



Sở Thành là một thành phố cũ, cũng là một thành phố giàu văn hóa, Trần Kinh lớn lên ở trong thành phố này, khắp mọi nơi trong thành, thập chí là từng con phố nhỏ, đối với Trần Kinh cũng vô cùng thân thiết.



Đưa ô tô vào trạm bảo dưỡng, Trần Kinh mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu.



Không khí ở thành phố này kém xa so với không khí trong lành ở Lễ Hà, nhưng, đây là quê hương, Trần Kinh hít thật sâu để ngửi mùi của quê hương mình.



Ra khỏi xe, Trần Kinh từ chối khéo không ngồi xe nữa, một mình đi dạo khắp những con phố của thành phố, mang theo ít hành lý trên lưng, cảm thấy thoải mái từ tận trong xương cốt. Hắn tìm một trạm điện thoại, ngượng ngùng nói với ông chủ cửa hàng vài câu bằng tiếng Sở Giang rồi mới bấm một dãy số.



- Xin chào, đây là đài phát thanh Tam Giang, tôi là Phạm Giang, xin hỏi anh là ai?

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam.



Trần Kinh cười hì hì, nói:

- Tôi tìm “Phạm Tiện”, anh có thể bảo anh ấy đến nhận điện thoại không?



Đầu dây bên kia yên lặng một chút, rồi đối phương lập tức đổi giọng:

- Cái thằng này, về lúc nào đấy? Ngày trọng đại của em gái vẫn chưa diễn ra chứ?



- Về trước tiên là để thăm Phạm tổng của chúng ta mà! Nghe nói đã được đề bạt lên làm Tổng giám đốc? Chủ tịch công ty của các cậu mù rồi sao?

Trần Kinh tiếp tục nói móc bạn mình.



- Xem ra khí sắc của cậu không tồi, nhất định là có chuyện vui. Cùng nhau ăn trưa nha, để tôi xem Kinh Tử của chúng ta có thật sự trở thành người thành phố rồi hay không.

Phạm Giang nói.



- Như vậy đi, tôi đợi ở dưới công ty của cậu! Không gặp không về!



Phạm Giang người không cao, bụng lại không nhỏ, so với Trần Kinh thì còn kém xa. Năm đó hai người còn học đại học, nói đến chuyện học hành, thì Phạm Giang cũng không bằng được Trần Kinh, dù sao thì Trần Kinh vẫn luôn hơn Phạm Giang một cái đầu.
Văn Kiến Quốc lúc nhận được điện thoại của Lương Thu cảm thấy không đáng tin lắm,. Phó giám đốc sở Triệu trước đây ở sở Thủy lợi thì cũng coi như là người có thể nói chuyện được, nhưng bây giờ anh ta được cử sang Singapore học nửa năm, sao mà có thể nói tên tiểu tử Trần Kinh đó có quan hệ gì đó được, chuyện này sao mà trùng hợp như vậy.



Mặt khác, cho dù chuyện đấy có là thật đi chăng nữa, vậy thì cũng không giải quyết được vấn đề. Văn Kiến Quốc đã ở Sở Thành được hai năm, trong hai năm đó, sở Thủy lợi coi như là nhà là vườn của anh ta. Hai năm qua, có loại quan hệ nào mà anh ta không có?



Đến Phó giám đốc Triệu cũng đã từng gặp qua, hơn nữa anh ta cũng đã từng tặng một bộ cờ vây, lúc đó nói chuyện cũng không tệ lắm.



Mấu chốt vấn đề không phải là việc sở Thủy lợi có thể một mình giải quyết được vấn đề, có quan hệ thân thiết thì làm được gì chứ.



Nhưng bây giờ Văn Kiến Quốc không còn cách nào khác, rơi tình cảnh bất đắc dĩ này, nên ông ta vẫn liên hệ với Trần Kinh mấy lần.



Lần đầu tiên liên lạc, ông ta gọi vào máy BP cho Trần Kinh, nhưng đối phương không trả lời lại.



Lần thứ hai liên lạc, ông ta gọi vào điện thoại bàn nhà Trần Kinh. Nhà anh ta rất ồn, nhận điện thoại là một phụ nữ, giọng Sở Thành đặc sệt, âm điệu cao vút, không đợi Văn Kiến Quốc nói hết câu, đã dập máy.



Văn Kiến Quốc bám riết không tha. Lần thứ ba lại gọi vào máy BP, lần này rốt cuộc Trần Kinh cũng gửi điện trả lời.



Bên kia đầu dây rất ồn, hình như là tiếng nhạc, Trần Kinh giọng như lão đại, Văn Kiến Quốc tự bảo mình, Trần Kinh hừm một tiếng, nói:

- Ồ, tôi biết, là chủ nhiệm Văn à! Hôm nay vừa về, giúp người bạn góp vui nên hơi ầm ĩ, có chuyện gì gấp sao?



Văn Kiến Quốc tức đến hộc máu, ông ta gấp gáp xoay người lại, người ta đang ở hộp đêm chơi bời vui vẻ lắm.



Có thể bởi vì như thế này, Văn Kiến Quốc đã để bụng chuyện này. Ông ta đã ở thành phố mấy năm rồi, đối nhân xử thế cũng nhiều rồi, nhìn thấy Trần Kinh như thế này, đúng là loại công tử bột điển hình, loại người này không có ngày nào đúng đắn, nhưng có hậu phương vững chắc, đường rộng thênh thang, có thể nói là hai bên chính tà đều có cách, đúng là phải dùng rồi,đúng là rất biết làm việc.



Văn Kiến Quốc lấy lại tinh thần, lập tức thay đổi thái độ, đối với Trần Kinh vừa nhiệt tình vừa khách sáo, vừa dụ dỗ Trần Kinh gặp mặt.



Trần Kinh cứng giọng, muốn gặp mặt cũng được thôi, nhưng phải đợi đến hôm sau mới được, hơn nữa buổi sáng ngày hôm sau cũng không được, ít nhất cũng phải đợi đến trưa. Trần Kinh không nói nhiều, cũng không đợi Trần Kinh trả lời, cúp luôn điện thoại xuống.